Minh Cầm Sắt đánh cược, cược tình cảm của con trai đủ lớn có thể giúp hắn đường hoàng quay trở lại.
Quả nhiên, không quá ba ngày Dĩ Hoà đã chủ động tìm hắn.
Hắn thắng!
Nhưng khi biết tin con trai đang bệnh, hắn cũng nóng ruột nóng gan. Peachy vừa trông thấy Minh Cầm Sắt đã nhào vào lòng hắn khóc nức nở.
“Hu hu có phải papa vừa bị linh cẩu bắt đi không?”
“Ơi, papa về rồi đây. Con đừng khóc, để papa xem nướu sưng như nào nào.”
“Papa đừng đi nữa, đừng bỏ Peachy mà.”
“Không đi nữa không đi nữa, papa ở đây với con.”
“Peachy ngoan, papa đút cháo con ăn nhé? Phải ăn thì mới nhanh khỏi bệnh để bảo vệ papa, có được không?”
“Dạ!”
Dĩ Hoà nhìn một màn này, tâm trạng hỗn tạp đủ loại mùi vị không nói rõ được.
Vốn dĩ cô cho rằng Peachy còn nhỏ, không hiểu cha con nghĩa là gì đâu, nhưng thì ra con trai cô vẫn luôn khao khát có một người bố như thế. Không phải chính cô lúc nhỏ cũng từng như vậy sao? Tuổi thơ luôn thèm muốn được bố mẹ đối xử công bằng như Vi Quý, dù ngoài mặt tỏ ra không hề gì, nhưng lắm lúc cũng tủi thân muốn khóc.
Vậy mà cô lại nhẫn tâm bắt bé con chấp nhận sự thật mình không có bố sớm như vậy. Dĩ Hoà quay mặt đi, cố kiềm chế cơn nghẹn ngào.
Minh Cầm Sắt cho Peachy ăn cháo và uống thuốc xong lại ấp thằng bé đi ngủ. Hắn vỗ lên lưng con trai, động tác dịu dàng kèm những câu hát ru trúc trắc.
Dĩ Hoà lặng lẽ đứng nhìn hắn, trong lòng xuất hiện một cảm giác vi diệu khó tả. Bọn họ trông như cha con thực thụ vậy.
Bóng lưng của hắn cao rộng và ấm áp, lúc hắn ôm cô, cô cảm nhận rõ ràng sự nâng niu và trân trọng qua từng cử chỉ và lời nói.
Giống như rất lâu trước kia, cũng đã từng có một người ôm chặt cô vào lòng mà trao từng nụ hôn thành kính. Dĩ Hoà rùng mình ra sức lắc đầu. Tại sao đột nhiên cô lại nhớ về người đàn ông kia chứ!
Đợi Peachy ngủ say rồi, Dĩ Hoà gọi Minh Cầm Sắt vào phòng riêng, đẩy tới cho hắn một bản hợp đồng. Minh Cầm Sắt chỉ lướt qua một cái rồi đặt bút ký ngay.
“Anh không đọc kĩ lại sao?”
“Không cần đâu.” Hắn thoải mái nói, - “Chỉ cần được ở bên cạnh cô và Peachy là tôi đã mãn nguyện rồi, cho dù cô bắt tôi làm trâu làm ngựa tôi cũng sẵn lòng.”
Thấy Dĩ Hoà cúi đầu không biết đang nghĩ gì, Minh Cầm Sắt lại chân thành biểu đạt:
“Cô Olivia, tôi sẽ dùng thời gian để chứng minh cho cô thấy, tình cảm của tôi dành cho hai mẹ con cô là thật lòng không vụ lợi. Không phải tất cả những cuộc hôn nhân chắp vá trên đời này đều đi đến kết cục tồi tệ, cũng không phải người bố dượng nào cũng khác máu tanh lòng.”
Huống hồ, hắn nào đâu phải bố dượng, hắn là bố đẻ hàng thật giá thật của Peachy!
“Ừm.” Cuối cùng Dĩ Hoà cũng phản ứng lại, nhưng cô chỉ đáp một chữ ngắn gọn cho có lệ.
Dù sao cô cũng không tính kết hôn với hắn, càng không thực sự để cho hắn làm bố dượng của Peachy. Chẳng qua chỉ là thuê thêm một người bảo mẫu mà thôi.
Nằm trong cabin cầm bản hợp đồng lật qua lật lại, nụ cười trên khoé môi Minh Cầm Sắt lan ra cực sâu.
Hợp đồng đóng giả làm bố của Peachy ư? Vậy mà Dĩ Hoà cũng nghĩ ra được. Làm bố của con em, cũng tức là chồng em rồi!
Minh Cầm Sắt ôm bản hợp đồng chìm vào mộng đẹp. Trong tương lai không xa, hắn nhất định sẽ biến giả thành thật!
...
Nhờ công của Minh Cầm Sắt mà Peachy đã nhanh chóng khỏi ốm. Nhưng cái răng cấm mới nhú vẫn còn đau khiến thằng bé nói năng không được rõ ràng. Tuần này Dĩ Hoà chạy show ở nước ngoài, đêm nào Peachy cũng ngủ cùng Minh Cầm Sắt. Nhưng đêm nay lại xảy ra một chuyện khiến hắn váng đầu.
“Papa, Peachy muốn ờ ú.”
Minh Cầm Sắt mới nghe còn mờ mịt, cho đến khi thấy tay con trai sờ lên ngực mình, hắn mới hiểu ra.
Chẳng lẽ Dĩ Hoà vẫn cho Peachy “ờ ú” mỗi khi đi ngủ sao? Không được! Peachy đã hơn ba tuổi, ra dáng đàn ông lắm rồi! “Bánh baó của Dĩ Hoà chỉ có thể cho một mình hắn sờ thôi!
“Peachy, con phải tập bỏ thói quen này. Lũ linh cẩu thích nhất là trẻ con hay ờ ú mẹ đấy. Con có sợ bị linh cẩu bắt đi không?”
Peachy lưỡng lự rồi đáp: “Ợ ắm!”
“Ừm, vậy từ nay không được đòi ờ ú nữa nghe hông?” Hắn kéo tay Peachy đặt lên trái tai của thằng bé, - “Lúc nào muốn sờ thì đặt tay vào đây. Nhớ, mai mốt mami về không được đòi sờ nữa, nếu không linh cẩu biết sẽ đến bắt con, bắt papa, bắt cả mami đi nữa.”
Từ đó Peachy đã bỏ hẳn thói quen “ờ ú”, nhưng đến lúc Dĩ Hoà về, thằng bé lại đòi papa phải ngủ cùng mình và mami. Dĩ Hoà khó xử tới nỗi đỏ mặt muốn tét vào mông con trai, bị Minh Cầm Sắt kịp thời cản lại.
Vẻ mặt hắn rất chính trực, cười nói vào tai cô: “Không phải trong hợp đồng đã ghi rõ rồi sao? Trước mặt Peachy chúng ta là bố mẹ, bố mẹ ngủ chung giường với con cái là chuyện rất đỗi bình thường mà. Cô nằm bên phải, tôi nằm bên trái, Peachy nằm ở giữa. Nhắm mắt, ngủ, chỉ thế thôi.”
Nghe cũng có lý, Dĩ Hoà suy xét một lúc cuối cùng cũng chịu thoả hiệp. Thời gian tiếp xúc với Felix, cô nghĩ nhân phẩm người đàn ông này cũng không đến nỗi đồi bại. Hơn nữa, đây là nhà cô, trong phòng ngủ còn có camera.
Cứ vậy, ba người bọn họ ngủ chung một giường từ đêm này qua đêm nọ, dần dần Dĩ Hoà cảm thấy chuyện này không còn khó tiếp nhận như lúc đầu nữa.
...
Sau khi nghe về chuyện bản hợp đồng nào đó, Thiên Hương ôm bụng cười ngặt nghẽo.
“Dĩ Hoà, mày thật là đáo để! Giờ còn học theo mấy phú bà độc thân nuôi trai lơ trong nhà nữa cơ à. Tao cười chết mất ha ha ha.”
Dĩ Hoà lập tức đính chính: “Là bảo mẫu! Không phải trai lơ!”
“Ok ok.” Thiên Hương cũng không tiếp tục trêu ghẹo cô nữa, bẻ lái sang chuyện khác.
“Thật ra nếu mày muốn ở vậy nuôi Peachy cũng không sao. Nhưng cái nhu cầu kia... mày vẫn có mà đúng không? Trùng hợp lại có một gã đàn ông tự nguyện dâng tới cửa, chi bằng để anh ta giúp mày giải toả bớt áp lực trong cuộc sống. Chứ sau này mãn kinh rồi, muốn hồi xuân cũng không được.”
Thiên Hương bây giờ đang sống chung với An Dật Phong, phong cách nói chuyện cũng táo bạo khác hẳn ngày trước.
Dĩ Hoà lườm nó: “Mày bớt tào lao đi.”
Thiên Hương cười hì hì: “Tao thấy anh chàng Felix đó trông cũng men ly đấy chứ. Có điều, mặt anh ta...”
Nói đoạn, Thiên Hương vuốt cằm đăm chiêu - “Mày không cảm giác nó hơi giả sao? Trông cứ như là... đeo mặt nạ ý! Hôm nào mày thử sờ xem, biết đâu thật sự lột xuống được một chiếc mặt nạ, đằng sau đó là khuôn mặt soái ca đẹp trai ngời ngợi thì sao.”
Dĩ Hoà bị câu nói của Thiên Hương rót vào đầu một tia hoang mang. Đúng là nhiều lúc cô thấy biểu cảm cơ mặt của Felix không được tự nhiên thật.
Nếu đúng như lời Thiên Hương nói, vậy thì cô phải kiểm chứng tường tận một phen mới được!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]