Minh Cầm Sắt đánh cược, cược tình cảm của con trai đủ lớn có thể giúp hắn đường hoàng quay trở lại.
Quả nhiên, không quá ba ngày Dĩ Hoà đã chủ động tìm hắn.
Hắn thắng!
Nhưng khi biết tin con trai đang bệnh, hắn cũng nóng ruột nóng gan. Peachy vừa trông thấy Minh Cầm Sắt đã nhào vào lòng hắn khóc nức nở.
“Hu hu có phải papa vừa bị linh cẩu bắt đi không?”
“Ơi, papa về rồi đây. Con đừng khóc, để papa xem nướu sưng như nào nào.”
“Papa đừng đi nữa, đừng bỏ Peachy mà.”
“Không đi nữa không đi nữa, papa ở đây với con.”
“Peachy ngoan, papa đút cháo con ăn nhé? Phải ăn thì mới nhanh khỏi bệnh để bảo vệ papa, có được không?”
“Dạ!”
Dĩ Hoà nhìn một màn này, tâm trạng hỗn tạp đủ loại mùi vị không nói rõ được.
Vốn dĩ cô cho rằng Peachy còn nhỏ, không hiểu cha con nghĩa là gì đâu, nhưng thì ra con trai cô vẫn luôn khao khát có một người bố như thế. Không phải chính cô lúc nhỏ cũng từng như vậy sao? Tuổi thơ luôn thèm muốn được bố mẹ đối xử công bằng như Vi Quý, dù ngoài mặt tỏ ra không hề gì, nhưng lắm lúc cũng tủi thân muốn khóc.
Vậy mà cô lại nhẫn tâm bắt bé con chấp nhận sự thật mình không có bố sớm như vậy. Dĩ Hoà quay mặt đi, cố kiềm chế cơn nghẹn ngào.
Minh Cầm Sắt cho Peachy ăn cháo và uống thuốc xong lại ấp thằng bé đi ngủ. Hắn vỗ lên lưng con trai, động tác dịu dàng kèm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-hoa-vi-quy/3470955/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.