Chương trước
Chương sau
Dĩ Hoà giật mình: “Sao chị lại nghĩ vậy?”

“Còn không phải rõ như ban ngày sao. Mấy lần chị bắt gặp cậu ta nhìn lén em rồi, ánh mắt cực kì si mê. Nếu cậu ta thích em đàng hoàng thì không sao, nhưng nếu là nhắm vào nhan sắc và tài sản của em...” Bà Anna tặc lưỡi, - “Cái này chị nói thật, không thừa đâu. Đàn ông bây giờ nhiều thủ đoạn, em nhất định phải đề phòng.”

Felix nhìn lén cô ư?

Hồi tưởng lại những hành động của người đàn ông này thời gian qua, Dĩ Hoà nhất thời thấy bối rối.

Cô trầm mặc nhìn ra ngoài phòng khách. Ở bên ngoài, Felix đang vén áo Peachy lên, kề miệng thổi phù phù vào rốn thằng bé. Peachy bị âm thanh phát ra từ bụng và cảm giác nhồn nhột chọc cười nắc nẻ.

Một người đàn ông xa lạ đột nhiên gần gũi với con trai cô, chiếm trọn lòng tin của thằng bé trong thời gian ngắn như thế.

Không phải vì anh ta quý mến trẻ nhỏ như cô vẫn nghĩ, mà là đang muốn nhắm vào cô sao?

Biết cô là mẹ đơn thân có thu nhập ổn định, nên muốn thông qua con trai cô để lấy lòng cô, là vậy sao?

“Vâng, chị cứ ở lại đây, để em theo dõi thêm xem sao. Nếu phát hiện anh ta có âm mưu gì, em tuyệt đối sẽ không giữ lại.” Dĩ Hoà đáp.

***

Thấm thoát mà Minh Cầm Sắt đã vào ở trong biệt thự của Dĩ Hoà được hai tháng. Hai tháng này hắn không hề giống một người làm vườn theo hợp đồng, mà càng giống một thành viên trong gia đình hơn.

Chiều nay không biết Peachy ăn trúng thứ gì bị tiêu chảy. Lúc đó Minh Cầm Sắt đang cõng Peachy trên cổ, trong lúc vui đùa quá đà thằng bé đã đại tiện không kiểm soát ngay trên lưng hắn.

Minh Cầm Sắt ôm Peachy vào toilet rửa ráy. Peachy biết mình vừa làm ra chuyện mất vệ sinh liền oà khóc, vừa khóc vừa kêu papa, quên luôn hiệp ước bí mật của bọn họ.

Dĩ Hoà kết thúc một ngày quay chụp vất vả, trợ lý chở cô về nhà. Bà Anna đón cô ở cửa, vẻ mặt hết sức sinh động.

“Ôi em về đúng lúc quá. Peachy vừa ị lên người cậu Felix, thằng bé nhất quyết không chịu cho chị đụng vào người, giờ cậu Felix đang bận rộn trong toilet đấy. Khổ thân.”

Dĩ Hoà nghe thế thì bước nhanh vào nhà. Bà Anna cũng chạy theo.

“Papa, Peachy không cố ý. Tại vì trong bụng Peachy có con giun.”

“Được rồi được rồi, để lát nữa papa đập chết con giun, không cho con giun quậy trong bụng Peachy nữa.”

“Papa, nhưng người papa bị thúi rồi hu hu.”

“Không sao, rửa đít cho Peachy sạch sẽ rồi papa đi tắm. Con còn đau bụng không, để papa nói mami gọi bác sĩ đến khám nhé?”

“Papa kêu bác sĩ đập chết con giun.” Peachy nhắc nhở.

“Ok ok, đập chết con giun.”

Dĩ Hoà đứng bên ngoài nghe hết toàn bộ cuộc đối thoại, hai chân như bị đổ bê tông chặt cứng.

Cô đã âm thầm quan sát suốt hai tháng nay. Felix thực sự đối xử rất tốt với con trai cô, không nhìn ra sơ hở nào.

Peachy biếng ăn hay nhai chậm, hắn kiên nhẫn bày trò dụ thằng bé há miệng, mất gần ba tiếng đồng hồ để đút hết cơm.

Peachy làm sai, hắn không giận, kiên nhẫn chỉ ra lỗi sai rồi dạy thằng bé học cách nhận lỗi và sửa chữa.

Ngay cả lúc này, khi phân lỏng của Peachy dính lên đầu lên cổ hắn, hắn cũng nhẫn nại chùi rửa cho con trai cô, không một lời trách mắng.

Thế nhưng, chưa từng nghe bọn họ xưng hô cha con thân mật như vậy bao giờ. Rốt cuộc chuyện này xảy ra từ khi nào?

Minh Cầm Sắt cầm khăn lau khô mông Peachy, đóng một cái bỉm cho thằng bé rồi mới ôm ra ngoài. Thấy Dĩ Hoà đứng trước cửa, hắn cứng đờ người. Hai miếng bông trong lỗ mũi cũng rơi xuống.

Dĩ Hoà duỗi tay bế Peachy. Trên mặt không biểu lộ cảm xúc, giọng nói lạnh nhạt hơn thường ngày:

“Anh đi tắm đi, lát nữa tôi có chuyện quan trọng muốn nói với anh.”

...

Nửa tiếng sau, Minh Cầm Sắt tiến vào phòng làm việc của Dĩ Hoà với một tâm thế phạm nhân lên đoạn đầu đài. Hắn biết ngày này rồi sẽ tới, nhưng hiện tại hắn còn chưa nắm bắt được tâm ý Dĩ Hoà, không muốn nhanh như vậy đã ngả bài.

Dĩ Hoà mời hắn ngồi xuống, rót một ly nước đẩy đến trước mặt hắn, cất giọng hỏi: “Tại sao Peachy lại gọi anh là papa? Anh dạy thằng bé?”

“Tôi xin lỗi.” Vẻ mặt Minh Cầm Sắt có chút đượm buồn, từ tốn giãy bày, - “Thú thực nhìn thấy Peachy không có bố, tôi rất thương. Đứa trẻ nào mà chẳng muốn có một gia đình trọn vẹn. Chỉ là cách xưng hô mà thôi, tôi nghĩ dùng cách này có thể giúp cháu đỡ tủi thân hơn...”

Dĩ Hoà cảm thấy trong miệng nhạt thếch, trầm mặc một lát mới khúc chiết nhả ra từng chữ: “Anh Felix, anh đối xử tốt với con trai tôi như vậy, tôi rất biết ơn. Nhưng tốt nhất giống như anh nói, chỉ là thương tình mà thôi, tuyệt đối không nên chen lấn tình cảm khác vào. Peachy không có bố, rồi thằng bé sẽ quen với sự thật này. Về sau anh đừng xưng hô vậy với thằng bé nữa, tạo thành thói quen sẽ rất khó sửa.”

Minh Cầm Sắt ngẩng đầu nhìn sâu vào mắt cô, trong mắt bắn ra một loại tia sáng khiến người đối diện cảm thấy áp bức, hắn đột nhiên nghiêm túc hỏi thẳng một vấn đề:

“Cô Olivia, cô thật lòng không muốn đi thêm bước nữa sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.