Chương trước
Chương sau
Minh Cầm Sắt đang định tháo mặt nạ silicon đi ngủ thì có tiếng gõ cửa. Đầu hắn lập tức nhảy số, phi nhanh từ trên giường xuống.

Nhưng khi cánh cửa mở ra, Dĩ Hoà lại trông thấy người đàn ông này uể oải dựa vào mép tường:

“Đêm khuya vậy cô tìm tôi có việc gì à?”

“Ban nãy tôi thấy anh va chạm với sàn nhà không nhẹ, xuống xem anh có sao không?”

Dĩ Hoà vừa nói xong câu đó liền thấy Minh Cầm Sắt khuỵu xuống, nhăn mặt đau đớn:

“Hình như... bị, bị giãn dây chằng rồi.”

Cô vội vươn tay ra đỡ hắn. Minh Cầm Sắt thuận đà dựa cả người vào cô, trông không có tí sức lực nào.

“Làm phiền cô rồi, nhờ cô đỡ tôi về giường có được không?”

Minh Cầm Sắt cũng không phải hoàn toàn giả bộ. Lúc nhìn thấy con mình sắp ngã, hắn dường như đã dùng toàn lực xoạc chân lao tới đỡ. Nhưng hắn cũng thường xuyên luyện tập thể thao, căn cơ tốt, không đến nỗi động mạnh một chút là kêu ca.

Dĩ Hoà dìu hắn ngồi xuống giường, móc trong túi ra một lọ cao.

“Tôi có lọ thuốc mỡ này rất công hiệu, nếu mà anh thấy nhức cơ quá thì thoa tạm nó. Có gì ngày mai tôi nhờ bác sĩ đến xem cho anh.”

“Cảm ơn cô. Chắc chỉ đau một lát là khỏi, không cần gọi bác sĩ đâu.” Hắn nói.

“Không thể chủ quan được. Hồi xưa tôi làm thêm ở cửa hàng tiện lợi, có một lần hàng hoá bị đổ tôi dùng tay đỡ lại. Lúc đó chỉ đau vài ngày là khỏi nên tôi cũng không đi khám hay thuốc thang gì. Đến bây giờ cứ mỗi lần trời trở lạnh là tôi lại đau nhức âm ỉ đây.”

Minh Cầm Sắt lo lắng, ánh mắt đáp lên cánh tay Dĩ Hoà.

“Cô từng làm thêm ở cửa hàng tiện lợi?”

“Ừm, hồi trước tôi rất nghèo, phải làm thì mới có ăn.” Dĩ Hoà cười đáp.

Trong đầu Minh Cầm Sắt chợt hiện lên một mảng lưng trắng noãn của cô thu ngân nào đó.

Chuyện đã qua rất lâu rồi, nhưng ấn tượng về lần gặp đó thỉnh thoảng hắn vẫn thấy khó hiểu. Đó là lần duy nhất hắn chỉ mới gặp một người lần đầu mà trong lòng đã chộn rộn, vô thức mở miệng muốn làm quen. Tiếc là, người ta đã có bạn trai rồi.

Hiện giờ nhớ lại, cô gái đó rất giống Dĩ Hoà, không phải có ngoại hình một khuôn một dạng. Mà giống ở khí chất lạnh lùng, hương thơm thuần khiết toả ra từ trên da thịt.

Nếu hắn sớm nhận ra cô vào khoảng thời gian đó, hắn nhất định sẽ ôm cô về nhà yêu thương che chở, không để ngón tay cô đụng một giọt nước nào.

Thế nhưng, thế sự khôn lường, tạo hoá lại luôn trêu ngươi bọn họ.

“Vậy thôi anh nghỉ ngơi đi nhé. Mấy ngày nữa không cần làm vườn đâu, chừng nào hết đau thì làm, tôi cũng sẽ không trừ lương anh.”

“Cô Olivia.” Thấy cô chưa ngồi được năm phút đã muốn đi, hắn tiếc nuối muốn níu kéo cô lại.

“Hửm?” Dĩ Hoà quay đầu.

“À không có gì.” Minh Cầm Sắt kịp thời phản ứng lại, cúi đầu nói, - “Vậy tôi có thể chơi cùng Peachy không? Cháu bé rất đáng yêu, tôi rất thích cháu.” Cũng rất thích mẹ của cháu!

Dĩ Hoà bật cười: “Peachy cũng có vẻ rất bám anh, hiếm thấy thằng bé quý ai như vậy. Chỉ cần anh đừng chiều nó quá sinh hư là được.”

Dĩ Hoà để lại câu này rồi đi, Minh Cầm Sắt ngồi một mình trên giường, ngón tay vuốt ve lọ thuốc mỡ, khoé miệng bất giác mỉm cười.

...

Mấy ngày sau đó, Minh Cầm Sắt chỉ quanh quẩn chơi đùa cùng Peachy. Hắn dạy con trai làm quen với số đếm, chữ cái và những trò chơi rèn luyện tính tư duy sáng tạo cho trẻ.

Nghỉ ngơi một tuần thì hắn trở lại công việc làm vườn, thế nhưng công việc bảo mẫu của bà Anna có vẻ đã bị hắn cướp mất hoàn toàn rồi.

Hôm nọ Dĩ Hoà ở nhà, cô nổi hứng ra vườn tưới cây. Minh Cầm Sắt cầm một vòi, Dĩ Hoà cầm một vòi, bọn họ thi nhau tưới.

Peachy thấy vậy cũng đòi tưới, Minh Cầm Sắt bèn cầm tay thằng bé điều khiển vòi nước xịt lên mấy cây cao vừa.

Peachy nghịch ngợm lỡ làm vòi nước phun vào người Dĩ Hoà. Thấy mami bị ướt, thằng bé liền buông tay đổ thừa cho Minh Cầm Sắt.

Dĩ Hoà tưởng Felix cố ý trêu mình, cô không chịu thua, lập tức đổi hướng vòi nước phun lên người hắn.

Minh Cầm Sắt ngây ra một chốc, lần này vòi nước trong tay hắn có chủ đích, nhắm đến chỗ Dĩ Hoà mà phun.

Hai người cầm vòi phun qua phun về, đại chiến mấy trăm hiệp, nước bay tung toé như mưa. Khu vườn thoáng chốc tràn ngập tiếng cười vui vẻ của một người đàn ông, một người phụ nữ, và một đứa trẻ con.

Kết thúc buổi tưới cây đầy ướt át, Dĩ Hoà mang theo Peachy đi tắm. Tắm xong Peachy chạy đến chỗ Minh Cầm Sắt chơi, Dĩ Hoà bị bảo mẫu Anna kéo đến một góc nói chuyện riêng:

“Có khi chị phải nghỉ việc mất thôi em ạ. Từ ngày cái cậu Felix đó vào làm, Peachy không thèm theo chị nữa. Giờ đến ăn cơm, tắm rửa hay chùi đít cũng đòi chú Felix. Mỗi ngày chị cứ đến rồi ngồi không thế này, nhận đồng lương của em cũng ngại.”

Dĩ Hoà cũng thấy khó xử giùm bà ấy, nhưng con trai mình theo ai cô không quyết định được.

Bà Anna tiếp tục nói:

“Có điều này chị nghi lâu rồi, không biết em có phát hiện ra chưa. Cái cậu Felix đó...” Bà ấy ghé sát vào tai cô, - “Hình như cậu ta thích em đấy.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.