Chương trước
Chương sau
Sau sự cố Peachy bị hóc dị vật hôm trước, Dĩ Hoà đối với người làm vườn Felix là một lòng mang ơn sâu sắc. Cô hỏi han hoàn cảnh nhà hắn, hễ có thiếu thốn hay bất tiện gì liền sẵn sàng ra tay tương trợ.

Nếu hôm đó không nhờ có hắn, chỉ sợ con trai cô đã không qua khỏi kiếp nạn này. Từ nay Dĩ Hoà cũng không dám cho con mình cầm đồ lung tung nữa.

Trẻ con hiếu động, sơ suất một chút sẽ hối hận không kịp.

“Nụ hôn” bất ngờ dưới gốc cây táo cũng bị chìm vào quên lãng. Nói đúng hơn, chỉ có Dĩ Hoà không để ý, còn Minh Cầm Sắt hằng đêm đều thao thức mất ngủ.

Hắn ngồi trầm tư nhìn căn phòng trọ thuê tạm trong thời gian giả dạng thành Felix, không biết suy nghĩ trôi nổi đến đâu, đột nhiên hắn đứng dậy, vươn tay cầm bình xịt nén khí, đi đến chỗ bình gas.

Mười phút sau, tiếng còi xe cứu hoả vang lên inh ỏi đánh thức cả dãy phố.

Rạng sáng 3 giờ, Dĩ Hoà đang ngủ mê man thì nhận được cuộc gọi của người làm vườn Felix.

[Cô Olivia, nhà tôi bị cháy rồi.]

...

Minh Cầm Sắt dọn đến biệt thự Dĩ Hoà. Cô sắp xếp cho hắn ở trong cabin gần khu vực vườn cây để tiện bề làm việc.

Biết nhà hắn không may xảy ra hoả hoạn, toàn bộ tài sản bị thiêu rụi sạch sẽ trong đêm, Dĩ Hoà không khỏi cảm thấy thương cảm. Sao số hắn còn xui xẻo hơn cả mình vậy chứ? Cũng may người không bị gì.

Peachy nghe nói từ nay chú Felix sẽ đến sống chung nhà với mình, thích chí nhảy cẫng lên. Thằng bé cực kì quấn Minh Cầm Sắt, không chỉ đơn thuần vì họ là cha con, mà hắn thực sự giỏi chơi đùa cùng con nít.

Có hắn ở trong nhà, lúc nào cũng có thể nghe được tiếng trẻ con cười hi hi ha ha.

Có lẽ bảo mẫu Anna sắp thất nghiệp rồi.

...

Một buổi tối nọ, Minh Cầm Sắt đang ngồi trong cabin xử lí đống công việc dồn lại trong mấy ngày qua. Bỗng nhiên nghe thấy tiếng hét thất thanh của Dĩ Hoà vọng ra từ trong nhà chính. Hắn không cần suy nghĩ đã đá cửa xông ra, lao đi bằng tốc độ đạn bay khỏi nòng súng.

Khi hắn chạy vào nhà bếp, thấy Dĩ Hoà đang luống cuống dùng tay chèn ống nước bị vỡ. Cả người ướt sũng như chuột lột.

Nước chảy lênh láng khắp nhà. Người giúp việc cũng là phụ nữ nên chẳng giúp ích được gì.

“Chị ra ngoài khoá van nước hộ tôi.” Minh Cầm Sắt hô lên với người giúp việc rồi kéo Dĩ Hoà lùi lại, ánh mắt lảng tránh không dám nhìn thẳng vào người cô, - “Cô lên phòng thay quần áo đi, ở đây để tôi.”

Dĩ Hoà lúc này mới phát hiện quần áo trên người mình đã dính sát vào da thịt, đường cong mờ ảo thoắt ẩn thoắt hiện, đặc biệt là vùng núi đôi, nhìn rõ như ban ngày. Cô xấu hổ dùng tay che lại rồi bước nhanh về phòng.

Minh Cầm Sắt bình ổn nhịp trống rộn ràng trong lồng ngực, nhanh chóng xắn tay áo vào sửa vòi nước.

Hắn là thiếu gia nhà giàu, nhưng không phải loại công tử bột. Trước kia khi còn là du học sinh hắn cũng từng làm qua nhiều công việc bán thời gian, học cách sống tự lập. Những vấn đề như điện nước hỏng hóc hắn đều có thể tự mày mò sửa được.

Sau khoảng mười lăm phút, Minh Cầm Sắt tạm thời cố định được vòi nước. Dĩ Hoà cũng thay xong quần áo đi xuống, phụ người giúp việc xử lí sàn nhà ngập nước.

Dưới lầu bận rộn, trên lầu Peachy bất ngờ tỉnh ngủ. Buổi tối bà Anna không ở lại, thằng bé không thấy mẹ đâu liền chạy đi tìm. Lúc Peachy xuống tới nơi, tìm được Dĩ Hoà đang lau sàn liền chạy ào qua.

“Mami mami!”

Dĩ Hoà ngước đầu trông thấy bóng dáng nhỏ nhắn đang lao về phía mình liền hốt hoảng la lên:

“Peachy con đừng lại đây!”

Nhưng phản xạ của Dĩ Hoà không nhanh, tình huống càng khẩn cấp cô càng cuống, chỉ kịp hét lên để ngăn lại bước chân của con trai.

Bàn chân nhỏ của Peachy vừa đạp trúng vũng nước lập tức bị trượt ngã.

Đúng lúc này, một bóng đen bay vụt qua trước mắt Dĩ Hoà. Lúc cô mở mắt ra, thấy bé con đã nằm gọn trong vòng tay của người làm vườn Felix.

Hắn dùng cánh tay mình đỡ lấy phần đầu của Peachy, âm thanh ma sát sắc lẹm trên sàn nhà trong khoảnh khắc đó vẫn còn sống động trong màng nhĩ Dĩ Hoà.

Cô lại một lần nữa suýt vỡ tim vì đứa con hiếu động của mình.

Thật may quá!

Tận khi xem lại camera, Dĩ Hoà vẫn không thể tin nổi người đàn ông này lại có siêu năng lực thần kì đến thế.

Ở khoảng cách tưởng chừng như vô vọng, hắn đã cứu Peachy thoát khỏi một màn đập đầu xuống sàn nhà, giống như một thủ môn xuất sắc dùng toàn lực để ngăn trái bóng lọt vào lưới.

Linh tính và phản xạ này, tựa như của một người cha đối với khúc ruột mà mình đẻ ra vậy.

Chỉ xém chút nữa, xém chút nữa thôi, con trai cô đã có thể bị chấn thương sọ não rồi.

Dĩ Hoà tua đi tua lại cảnh này không biết bao nhiêu lần, cô không hề nhận ra, ở một nơi sâu kín trong tim mình, có một tia rung động nhỏ bé đang lặng lẽ hình thành.

Sau khi ấp Peachy ngủ say, gần 12 giờ đêm, Dĩ Hoà cầm lọ thuốc mỡ đi xuống cabin mà Minh Cầm Sắt đang ở.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.