Hai ngày sau, Minh Cầm Sắt mang đến cho Peachy một con diều hình cá mập. Thằng bé u mê diều tới nỗi lúc lên giường đi ngủ cũng phải ôm nó theo.
Hôm trước Minh Cầm Sắt được thưởng thức tay nghề nấu ăn của Dĩ Hoà. Hắn vậy mới biết tài nghệ nấu nướng của cô không thua kém một đầu bếp thứ thiệt nào.
Lúc ngồi trong bàn ăn hắn không nhịn được lén nhìn về chỗ cô, thấy trên môi cô bị dính chút nước sốt, thế mà lại có một loại sức hút kì lạ.
Hiện giờ quanh quẩn trong đầu hắn toàn là hình ảnh đôi môi đượm nước sốt của Dĩ Hoà, cầm xẻng xới đất mà không sao tập trung được. Phải mất hơn nửa ngày Minh Cầm Sắt mới hoàn thành xong nhiệm vụ gieo hạt cây trồng của hôm nay.
Dĩ Hoà vừa đi chụp hình quảng cáo cho một nhãn hàng thời trang thể thao, cô mặc nguyên bộ đồ do nhãn hàng tài trợ về nhà. Vừa về liền dắt Peachy ra vườn hái dâu.
Dâu tây trong vườn đã sai quả, quả nào quả nấy mọng nước mê ly. Peachy lon ton cầm rổ theo sau để đựng dâu. Dĩ Hoà ngắt một quả cắn thử, thấy ngọt mới đút cho con trai.
“Mami, quả dâu tây cay quá!”
“Không phải cay, mà là ngọt.” Dĩ Hoà sửa lại lời bé con, - “Dâu tây ngọt, quả ớt mới cay, con nhớ chưa?”
“Vâng, nhưng mami không cho Peachy ăn ớt. Peachy không biết.”
Dĩ Hoà xoa đầu con trai: “Đúng rồi, vì trẻ con không ăn được ớt, ăn vào sẽ bị sưng miệng. Sau này Peachy lớn rồi mới được đụng vào ớt nghe hong?”
“Okay mami.” Peachy vâng lời đáp.
Nhìn Dĩ Hoà thuyết minh cho con trai về các loại cây trái trong vườn, Minh Cầm Sắt có ảo giác bản thân như đang lạc đến một vùng quê thanh bình, hắn là anh nông dân chăm chỉ cày bừa, để cho vợ con mình một cuộc sống ấm no.
Bỗng Peachy nhìn thấy gì đó, hai chân nhảy nhót kêu lên, - “Mami, trên cây kia có quả táo màu đỏ, Peachy muốn ăn táo!”
Dĩ Hoà nhìn theo hướng con trai chỉ, trông thấy một quả táo chín mọng, nhưng nó ở tít trên cành cây cao nhất. Cô chưa kịp kiếm cây sào để vợt thì Minh Cầm Sắt đã nhanh nhẹn đi qua, xắn tay xắn chân nói:
“Để chú trèo lên hái xuống cho con.”
Nói xong, Minh Cầm Sắt thoăn thoắt trèo lên cây, đu từ cành này sang cành nọ, sau khi vói tay chụp được quả táo, hắn phát hiện còn thêm hai quả khác cũng đã chín mọng, quay xuống nói:
“Cô Olivia, chụp này!”
Lo rằng đỡ quả táo bằng rổ nhựa sẽ bị văng ra ngoài, Dĩ Hoà bèn cởi áo khoác của mình giơ lên hứng. Trên người cô lúc này chỉ còn lại chiếc bra dành cho người tập gym.
Từ trên cao nhìn xuống, ánh nắng dìu dịu phủ lên cánh tay thon dài và phần ngực trắng muốt của Dĩ Hoà, như được dát kim cương sáng loáng. Minh Cầm Sắt nhất thời ngây ngẩn mất tập trung, dưới chân bước hụt, cành cây không đủ sức chống chịu liền kêu “rắc” một tiếng.
Minh Cầm Sắt như một quả táo rơi tự do từ trên cây xuống, trong tích tắc đó, hắn nhanh tay bám vào thân cây để giảm bớt lực khi tiếp đất. Dĩ Hoà đứng bên dưới nhìn mà thót tim.
Lúc đáp xuống mặt đất, cơ thể Minh Cầm Sắt mất trọng tâm liền ngã nhào lên người Dĩ Hoà.
Hai người cùng lăn ra giữa thảm cỏ. Bằng một cách tình cờ nào đó, hai cánh môi của họ cũng dính lại một chỗ.
Bốn mắt nhìn nhau ở cự li cực gần, xúc cảm mềm mại truyền đến từ đôi môi, hương thơm nữ tính và hoormone đàn ông quện vào nhau khiến nhiệt độ không khí xung quanh chậm rãi nóng lên.
“Hẹ hẹ... Oẹ... ma... ma... mi... Help!”
Tiếng kêu đứt gãy của Peachy khiến hai người giật mình phản ứng lại. Dĩ Hoà nghiêng đầu nhìn qua, thấy sắc mặt con trai tím tái, há miệng như bị mắc nghẹn thứ gì trong cuống họng.
Cô vội vàng đẩy Minh Cầm Sắt ra, bò tới vỗ lưng con trai, giọng hốt hoảng:
“Peachy! Con sao vậy! Ôi con ơi, đừng làm mẹ sợ!”
Minh Cầm Sắt cũng tức tốc vòng ra sau người Peachy, ôm ngang bụng thằng bé xốc mạnh lên.
Tình hình hết sức căng thẳng, hai mắt Peachy đang trợn ngược lên, Dĩ Hoà run rẩy bật ra tiếng khóc nấc nghẹn.
May mắn thay, sau vài cú xốc nảy, một quả dâu tây từ trong miệng Peachy phọt ra ngoài. Thằng bé mềm oặt người xuống nằm thở hổn hển trong ngực Dĩ Hoà.
Dĩ Hoà bị doạ một phen chết khiếp, cả người còn chưa hết run, bàn tay không ngừng vuốt ngực nhuận khí giúp con mình, trên mặt đã ướt đẫm nước mắt.
Nhìn một màn này, Minh Cầm Sắt không kìm lòng được, giang tay ôm cả hai mẹ con vào lòng.
“Không sao rồi, không sao rồi. Có anh ở đây.”
...
Sau khi gọi bác sĩ đến xem qua, chắc chắn Peachy không còn vấn đề gì đáng ngại Dĩ Hoà mới nhẹ nhàng thở ra. Lúc lơ đễnh quay đầu, cô trông thấy hai tay của người làm vườn Felix bị trầy xước không nhẹ, máu đã khô đặc cả lại.
Hẳn là do lúc nãy bám vào thân cây trượt xuống.
Vậy mà hắn không hề phát giác gì.
Dĩ Hoà đi đến tủ đồ lấy hộp y tế, chủ động kéo hắn ngồi xuống.
Minh Cầm Sắt ngơ ngác nhìn Dĩ Hoà giúp mình xử lí vết thương trên tay. Cô không nói lời nào, chỉ chuyên tâm vào thao tác vệ sinh, sát trùng, bôi thuốc. Sau cùng là băng bó lại hoàn hảo.
Có lẽ là sợ hắn đau nên động tác của cô cực kì nhẹ.
Dịu dàng đến nỗi làm xương cốt rắn rỏi của hắn cũng hoá thành chất lỏng đến nơi.
Hắn sắp chết chìm trong sự dịu dàng này của cô rồi!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]