“Cô... vừa sinh con sao?”
Nghe Minh Cầm Sắt hỏi câu này, cơ thể Dĩ Hoà khẽ run lên.
“Không có!” Cô lập tức quay ra phủ định. - “Vừa nãy nói như vậy là để người ta không nghĩ tôi có ý xấu.”
“Nhưng mà...” Minh Cầm Sắt đột nhiên sáp lại gần, hai cánh mũi nhúc nhích với biên độ cực nhỏ, - “Trên người cô, có mùi sữa.”
Rất thơm!
Dứt câu, ánh mắt hắn nhìn sâu vào khe áo Dĩ Hoà đang mặc, ở chỗ ngực trái hình như có một mảng màu sậm hơn bình thường.
Chát!
“Biến thái!”
Dĩ Hoà thẳng tay tặng cho hắn một cái tát vang dội. Cả khuôn mặt Minh Cầm Sắt lệch về một bên, trên má nhanh chóng hiện lên dấu tay đỏ ửng.
“Tôi không phải Vi Quý của anh, anh đừng có mà tùy tiện nhìn lung tung!”
Cảnh cáo xong cô liền kéo kín áo khoác lại, cuộn mình trong bọc chăn, lăn ra sát ngoài rìa.
Minh Cầm Sắt từ từ đưa tay sờ lên chỗ bị tát, cảm nhận cơn tê rần đang dần lan ra khắp má.
Người phụ nữ này... mẹ nó, ra tay thật không nương tình chút nào!
Nhưng điều làm tim hắn tê dại hơn, là hai chữ “biến thái” kia! Đến cả giọng mắng cũng giống đến khó tin!
Tất cả các cặp song sinh trên thế gian này, đều tạo ra cảm giác giống nhau như vậy sao?
Nhìn cô quấn cả người thành nhộng tằm, hắn không khỏi liên tưởng đến buổi sáng hôm ấy...
Cảm xúc muốn từ phía sau luồn tay vào áo cô nắn bóp hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-hoa-vi-quy/3470939/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.