Cánh cửa phòng bệnh bật mở, một đôi nam nữ tiến vào. Người đi trước là Minh Cầm Sắt, theo sau là An Dĩ Hoà.
Minh Cầm Sắt kéo ghế ngồi xuống cạnh giường bệnh, nắm lấy bàn tay găm kim chuyền của Vi Quý.
“Em tỉnh rồi à? Có nhận ra anh không?”
Vi Quý chớp mắt thay cho câu trả lời.
Tuy biết Minh Cầm Sắt đã không còn nhớ chuyện hôm đó, nhưng giọng nói của hắn vẫn luôn quanh quẩn trong đầu cô ta như ma âm đòi mạng, khiến nội tâm cô ta không khỏi sinh ra sợ hãi.
Hắn vỗ nhẹ lên mu bàn tay Vi Quý, giọng nói dịu dàng hẳn: “Em gắng chịu đựng một chút, đợi sau khi ghép tủy thành công, mọi thứ sẽ trở lại như lúc ban đầu. Em sẽ có lại cuộc sống như người bình thường, và vẫn là bạn gái xinh đẹp của anh.”
Nhìn hắn nắm tay bạn gái nói những lời yêu thương chiều chuộng, dáng vẻ chuẩn một người bạn trai ấm áp, Dĩ Hoà không có cảm xúc tiêu biểu gì cho cam.
Vốn dĩ cô là kẻ thừa thãi trong căn phòng này.
“Không làm phiền hai người hàn huyên tâm sự, tôi đi ra bên ngoài trước.” Cô nói.
“Đứng lại!”
Minh Cầm Sắt bỗng hô to một tiếng.
“Thấy chị gái mình thành ra như vậy, cô không biết đến chào hỏi động viên một tiếng sao?”
Dĩ Hoà nhướn nhẹ chân mày, đúng lý hợp tình đáp: “Thiết nghĩ, chị ấy cũng không muốn nhìn mặt tôi đâu, trong phòng này có anh là đủ rồi.”
Miệng Vi Quý đang cắm ống thở, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-hoa-vi-quy/3470940/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.