Nằm thiếp đi khoảng một tiếng đồng hồ, Dĩ Hoà bị tiếng khóc của trẻ sơ sinh đánh thức.
Có phải ảo giác không? Sao cô nghe như tiếng con mình khóc đòi sữa vậy?
Dĩ Hoà mở mắt ra, mơ màng nhổm người dậy.
Phía cuối khoang hạng thương gia, một người phụ nữ Âu Mỹ có làn da bánh mật, tóc vàng mắt xanh, đang bế một đứa trẻ sơ sinh và liên tục nói “sorry” với những hành khách xung quanh.
Đứa trẻ bà ấy bế trên tay khóc rất dữ dội, các tiếp viên vây lại hỗ trợ nhưng không cách nào dỗ nó nín được. Người phụ nữ kia cũng tỏ ra khó xử không biết phải làm sao.
Nghe tiếng khóc xé ruột xé gan đó, Dĩ Hoà không khỏi nhớ đến lúc bé con của mình đổ bệnh, chỗ ngực trái bắt đầu căng lên đau tức.
Cô vẫn đang trong giai đoạn cho con bú, sữa vẫn tiết ra bình thường. Có khi còn phải chèn miếng lót thấm sữa để ngực không bị ướt.
Người phụ nữ ngoại quốc kia giải thích bằng tiếng Anh với tiếp viên, Dĩ Hoà nghe được bà ấy bị tắc sữa, đứa trẻ lại không chịu bú bình.
Có lẽ bản năng của một người mẹ trỗi dậy, Dĩ Hoà gác chăn sang một bên, đứng dậy từng bước tiến đến chỗ người phụ nữ kia.
Dừng trước mặt bà ấy, cô nhẹ nhàng duỗi hai tay ra: “Excuse me, can I try...?” (Làm phiền bà, tôi có thể thử không?)
Bà Victoria thấy một cô gái châu Á đi đến ngỏ ý muốn bế con mình, nửa cảm kích nửa phòng bị nhìn cô.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-hoa-vi-quy/3470938/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.