Chỉ cần tiến thêm hai centimet, môi hắn sẽ chạm đến hai cánh môi no đủ màu hồng phớt của người nằm trên sofa.
Nhưng cũng chính lúc này, Minh Cầm Sắt đột nhiên giật mình mở mắt, cả thân thể lùi về sau.
Sao có thể... Sao hắn có thể làm ra hành động đê tiện này!
Vi Quý còn đang nằm hấp hối chờ hắn ở Đế Thành, vậy mà hắn lại ở đây nổi lên thú tính với em gái cô.
Minh Cầm Sắt tự tát lên mặt mình một cái, đứng phắt dậy đi đến tủ đồ lấy ra một tấm chăn mỏng, ném bừa lên người Dĩ Hoà rồi vào phòng ngủ khoá trái cửa lại.
Cách một vách tường, hai con người hai trạng thái, chống chọi với màn đêm tới bình minh.
6 giờ sáng hôm sau, chuông báo thức reo lên inh ỏi, Dĩ Hoà mò mẫm tắt đi.
Khi cô vươn vai ngồi dậy, phát hiện một tấm chăn mỏng trượt xuống từ trên vai mình. Dĩ Hoà cầm một đầu chăn lên nghĩ, hình như đêm qua trước khi ngủ mình không hề được đắp thứ này.
Tiếng vòi nước trong nhà vệ sinh xả đều đều rồi chợt tắt, Minh Cầm Sắt dùng khăn cá nhân lau mặt khô ráo mới đi ra ngoài. Thấy Dĩ Hoà đã tỉnh, mặt mày hắn không cảm xúc, lạnh lùng nhắc nhở:
“Sửa soạn nhanh lên, phải tới sân bay trước nửa tiếng.”
Lúc Minh Cầm Sắt quay đi, cô nhìn thấy dưới viền mắt hắn thâm xì.
Người này... không phải là lo lắng cho chị gái cô cả đêm đến mức không ngủ được đấy chứ? Quả là một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-hoa-vi-quy/3470937/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.