Chương trước
Chương sau
Chỉ cần tiến thêm hai centimet, môi hắn sẽ chạm đến hai cánh môi no đủ màu hồng phớt của người nằm trên sofa.

Nhưng cũng chính lúc này, Minh Cầm Sắt đột nhiên giật mình mở mắt, cả thân thể lùi về sau.

Sao có thể... Sao hắn có thể làm ra hành động đê tiện này!

Vi Quý còn đang nằm hấp hối chờ hắn ở Đế Thành, vậy mà hắn lại ở đây nổi lên thú tính với em gái cô.

Minh Cầm Sắt tự tát lên mặt mình một cái, đứng phắt dậy đi đến tủ đồ lấy ra một tấm chăn mỏng, ném bừa lên người Dĩ Hoà rồi vào phòng ngủ khoá trái cửa lại.

Cách một vách tường, hai con người hai trạng thái, chống chọi với màn đêm tới bình minh.

6 giờ sáng hôm sau, chuông báo thức reo lên inh ỏi, Dĩ Hoà mò mẫm tắt đi.

Khi cô vươn vai ngồi dậy, phát hiện một tấm chăn mỏng trượt xuống từ trên vai mình. Dĩ Hoà cầm một đầu chăn lên nghĩ, hình như đêm qua trước khi ngủ mình không hề được đắp thứ này.

Tiếng vòi nước trong nhà vệ sinh xả đều đều rồi chợt tắt, Minh Cầm Sắt dùng khăn cá nhân lau mặt khô ráo mới đi ra ngoài. Thấy Dĩ Hoà đã tỉnh, mặt mày hắn không cảm xúc, lạnh lùng nhắc nhở:

“Sửa soạn nhanh lên, phải tới sân bay trước nửa tiếng.”

Lúc Minh Cầm Sắt quay đi, cô nhìn thấy dưới viền mắt hắn thâm xì.

Người này... không phải là lo lắng cho chị gái cô cả đêm đến mức không ngủ được đấy chứ? Quả là một người đàn ông thâm tình!

Bởi vì bị cưỡng chế lên xe một cách đột ngột, Dĩ Hoà không kịp mang theo gì cả, thời gian cô chuẩn bị hết thảy chỉ mất năm phút.

Nhân viên khách sạn mang đến một bộ quần áo mới nom có vẻ đắt tiền, nghe nói là Minh Cầm Sắt đặt mua cho cô từ hôm qua. Dĩ Hoà cũng không từ chối thay nó vào.

Tục ngữ nói “người đẹp vì lụa” đúng là có cơ sở. Tuy sắc vóc của Dĩ Hoà cũng không tầm thường, nhưng lúc cô mặc bộ đồ làng lúa và lúc khoác lên người hàng hiệu, hiển nhiên có sự khác biệt.

Ánh mắt Minh Cầm Sắt thơ thẩn dừng trên người Dĩ Hoà hồi lâu mới bối rối dời đi. Sau đó, từ lúc trả phòng khách sạn đến lúc làm thủ tục lên máy bay, hắn không hề nhìn cô thêm cái nào nữa.

Tiến vào khoang hạng thương gia, dù đã an toạ ngay ngắn ở chỗ ngồi nhưng Dĩ Hoà vẫn không cởi bỏ được nét căng thẳng trên mặt, cứ như trên chuyến bay này có kẻ đặt bom khủng bố vậy.

Bởi vì, cô có chứng say máy bay nặng!

Cứ cách một phút cô lại đặt tay lên ngực mình vuốt vuốt, hy vọng “nó” sẽ buông tha mình lần này.

Nhưng không!

Chỉ mười mấy phút sau, lúc phi công điều khiển máy bay luồn lách qua các tầng mây, Dĩ Hoà lại cảm giác dạ dày cuộn lên, cổ họng nhộn nhạo. Cô nắm chặt thành ghế, sắc mặt xanh như tàu lá chuối.

Minh Cầm Sắt lúc này mới chú ý đến cô, hắn quay sang hở ra giọng điệu như bố thí.

“Cô lại muốn giở trò gì?”

Hắn vừa hỏi xong câu đó thì Dĩ Hoà bên cạnh liền vịn ghế đứng dậy muốn chạy ngay đến WC, nhưng vì kìm nén suốt từ nãy đến giờ nên chỉ vừa đứng lên, cô đã không khống chế được mà...

“Huệ ệ ệ!!!”

Minh Cầm Sắt đang ở tư thế ngửa đầu chặn ở lối đi, sau âm thanh đó, hắn lập tức hứng trọn những gì tinh túy nhất phun từ trên cao xuống.

“...” Minh Cầm Sắt đơ người ra trong giây lát rồi cũng từ từ mấp máy miệng, bật người dậy “Oẹ” theo Dĩ Hoà như một phản ứng dây chuyền.

Khoang thương gia đang yên tĩnh là thế, lại bị hai con người nom vẻ ngoài lịch sự sạch sẽ này làm ô uế mất.

...

Loay hoay mất nửa tiếng trong buồng vệ sinh để làm sạch và khử trùng toàn thân, Minh Cầm Sắt vẫn chưa hài lòng với trạng thái của bản thân lúc này.

Cảm giác tanh tưởi kia không ngừng tái hiện trong đầu hắn. Đi cùng với hình ảnh Dĩ Hoà nôn oẹ lên người hắn, còn tặng kèm thêm một “mùi hương nồng say” không sao xua tan hết được.

An-Dĩ-Hoà, người phụ nữ đáng ghét này!

Minh Cầm Sắt bực dọc muốn tìm cô tính sổ, nào ngờ lúc về chỗ ngồi lại thấy Dĩ Hoà đang nằm bất động trên ghế, khuôn mặt phờ phạc, hơi thở lay lắt như ngọn đèn trước gió.

Hắn bước vội đến, đẩy vài cái lên cánh tay Dĩ Hoà.

“Làm sao đấy? Gần đến nơi rồi cô lại dở chứng gì nữa đây?” Nói đoạn, hắn lại vô thức sờ tay lên trán cô.

Không nóng, mà lạnh ngắt.

Tuy có chút lo lắng trong lòng, nhưng ngoài mặt hắn vẫn mạnh miệng: “Đừng diễn kịch với tôi!”

Nghe giọng Minh Cầm Sắt không ngừng vo ve bên tai mình, Dĩ Hoà đành phải mở mắt, giọng nói yếu ớt cất lên:

“Bây giờ tôi hơi mệt, phiền anh đừng nói chuyện với tôi. Lúc nào đến nơi tôi sẽ hiến, tuyệt đối không trì hoãn.”

Nói rồi cô kéo chăn lên trùm kín đầu, nằm xoay lưng lại không thèm đếm xỉa tới hắn.

Minh Cầm Sắt bị ngó lơ, bực bội nhả thêm một câu: “Yên tâm, tôi không thèm nói chuyện với cô!”

Nhìn bóng lưng đơn bạc của Dĩ Hoà, không hiểu sao hắn cảm thấy đối thoại này quen quen.

“Làm sao đấy? Cũng không phải mới chung giường lần đầu.”

“Hôm nay tôi mơi mệt.”

“Yên tâm, tôi không thèm đụng vào cô.”

Chuyện gì vậy? Sao từng lời nói và biểu hiện của người phụ nữ này... đều giống y hệt Vi Quý lúc đi cùng hắn tới Los Angeles vậy?

Trạng thái mệt mỏi yếu ớt này, chẳng lẽ An Dĩ Hoà... cũng đang bị say máy bay sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.