Chương trước
Chương sau
Trở về khách sạn, việc đầu tiên Minh Cầm Sắt làm không phải là liên lạc với Hoài Thu, cũng không gọi điện cho An Vi Quý.

Hắn mở mail, một lần nữa dò lại trang lý lịch xem dở lúc trước.

Có lẽ Minh Cầm Sắt vẫn chưa nhận ra, hành động này của hắn là xuất phát từ sự tò mò của loài người, hay là trực giác mãnh liệt nào đó khi vô tình gặp được một bản sao giống hệt bạn gái mình.

Trên đời này không thể có sự trùng hợp ngẫu nhiên đến vậy.

Chẳng những ngoại hình giống nhau như đúc, mà tên tuổi cũng liên quan.

Dĩ Hoà, Vi Quý?

Muốn hắn tin hai người không can hệ gì đến nhau còn khó hơn tin Mặt Trời mọc ở đằng Tây.

Cuối cùng Minh Cầm Sắt cũng tìm ra lối rẽ hướng sự tò mò của hắn đến đúng chỗ.

Hộ khẩu được sửa đổi gần nhất vào năm 20XX (tức cách đây năm năm).

Hộ khẩu sửa đổi? Sao phải sửa đổi?

Gia đình có người mất, hay con gái gả ra ngoài?

Minh Cầm Sắt lại nhấc điện thoại lên giao nhiệm vụ cho người của hắn: “Điều tra giúp tôi hộ khẩu cũ của nhà họ An vào năm năm trước.”

Loại tài liệu kiểu này đều được bảo mật, trừ phi có sự đồng ý của chủ hộ. Nhưng với thế lực của Minh thiếu gia, mười lăm phút sau, hộ khẩu ba đời nhà họ An đã nằm gọn trong hòm thư điện tử của hắn.

Hắn dạo qua một vòng, không ngoài dự đoán liền bắt gặp một thành viên khác tồn tại trong hộ khẩu nhà họ An vào năm năm trước.

Họ và tên: An Dĩ Hoà

Ngày tháng năm sinh và nơi sinh đều trùng với An Vi Quý.

Chị em song sinh sao?

Minh Cầm Sắt như Colombo vừa phát hiện ra một lục địa mới. Hắn chợt nhớ lúc trước mình từng nói đùa chuyện này với Vi Quý, biểu hiện của cô lúc đó như thể gặp ma vậy.

Hoá ra Vi Quý thật sự có một người em gái sinh đôi, còn vì sao người kia đang sống sờ sờ lại bị tách khỏi hộ khẩu nhà họ An. Minh Cầm Sắt nghĩ đến một trường hợp...

Cô gái An Dĩ Hoà này... đã lập gia đình?

Đúng lúc điện thoại trên bàn hắn sáng lên, ba chữ An Vi Quý nhảy nhót trên màn hình dưới nền nhạc chuông đơn điệu, Minh Cầm Sắt liền trượt qua nút “nghe“.

[Minh thiếu gia, ban nãy anh gọi cho em sao chưa nói gì đã cúp máy? Làm em tưởng anh xảy ra chuyện...]

Nghe giọng điệu quan tâm lo lắng của Vi Quý, hắn không khỏi so sánh với sự lạnh lùng gắt gỏng của người phụ nữ trước cổng Cô Nhi Viện trưa nay.

Minh Cầm Sắt gõ nhẹ ngón tay lên bàn, mở miệng đề cập đến một đề tài mà bản thân cảm thấy hứng thú.

“Hình như em chưa kể với anh là mình có một cô em gái sinh đôi. Tên là gì ấy nhỉ?” Ánh mắt Minh Cầm Sắt chuyển tới màn hình Macbook, phát ra từng âm tiết nhẹ tênh, - “An-Dĩ-Hoà.”

[Loảng xoảng.]

Sau tiếng “Hoà”, hắn nghe thấy trong loa truyền ra âm thanh thủy tinh vỡ chói tai.

Vi Quý đánh rơi ly nước trong tay, mảnh vỡ thủy tinh bắn tung tóe trên sàn nhà.

Cô ta không buồn để ý chân mình có bất cẩn dẫm trúng không, chỉ thều thào như tiếng côn trùng kêu.

[Anh... điều tra em?]

“Tình cờ biết mà thôi.” Minh Cầm Sắt nhìn chăm chú tờ lý lịch của An Dĩ Hoà, nheo mắt hỏi lại. - “Hình như mỗi lần nhắc đến người này, bên chỗ em lại có động tĩnh rất lớn. Cô ta đã làm gì khiến em sợ sao?”

Vi Quý siết chặt điện thoại, đến mức các ngón tay tụ thành mảng đỏ mảng trắng.

[Không sai, Dĩ Hoà là em gái sinh đôi của em. Nhưng anh có biết, nó là người thế nào không?]

Vi Quý nhấc chân tiến lên trước vài bước, mảnh thủy tinh cứa vào gan bàn chân cô ta đau đớn.

[Năm năm trước, chính nó đã đẩy anh Dật Phong ra đường, khiến anh ấy bị xe đâm trúng.]

Minh Cầm Sắt sửng sốt.

[Dĩ Hoà là một đứa hư hỏng. Từ nhỏ nó đã hay bắt nạt em, không lo học hành đàng hoảng mà chỉ biết ăn chơi đua đòi.]

Chân Vi Quý đã bắt đầu rỉ máu, nhưng miệng cô ta vẫn không ngừng thêu dệt.

[Nó còn chưa tốt nghiệp cấp ba đã bỏ nhà đi, trộm tiền tiết kiệm của bố mẹ rồi dọn đến sống chung với một gã đàn ông đáng tuổi bố. Không những vậy, Dĩ Hoà còn quay về vòi tiền em để phá cái thai trong bụng nó. Vì chuyện này mà gia đình em đã quyết từ mặt nó. Nếu anh tò mò về em gái em như vậy, từ từ điều tra sẽ biết.]

Minh Cầm Sắt há miệng không tin nổi. Nhớ lại cô gái giản dị chân chất mà hắn mới gặp trưa nay, không ngờ lại là loại con gái nổi loạn như vậy.

[Anh còn nhớ những tin tức lúc em mới đăng quang không?] Vi Quý tiếp tục kể, giọng nói hàm chứa những đau khổ uất ức do chính cô ta dặm vào.

[Tiểu tam, giật bồ, bắt cá hai tay, những việc đó đều là An Dĩ Hoà làm! Chỉ vì chúng em có ngoại hình giống nhau nên người khác đã nhầm đó là em!]

Dứt lời, Vi Quý bật ra tiếng khóc đầy tủi nhục, gào lên qua loa điện thoại.

[Em sợ cô ta! Em rất sợ cô ta!]

Nghe thấy tiếng khóc không giấu nổi sự run rẩy như sợ hãi một bóng ma tâm lý từ thuở bé, Minh Cầm Sắt bỗng thấy nhói trong lòng.

Cái nhìn thiện cảm về cô gái lái chiếc xe Wave trưa nay đã tan biến sạch sẽ.

“Anh hiểu rồi. Không ngờ em phải chịu nhiều uất ức vì em gái song sinh của mình như vậy.”

Hắn thấp giọng dịu dàng an ủi Vi Quý: “Đừng khóc, đợi anh, vài ngày nữa thôi anh sẽ về với em.”

Cuộc gọi kết thúc, Vi Quý nhấc bàn chân đã găm đầy những mảnh thủy tinh sắc nhọn lên, máu nhỏ long tong xuống sàn nhà.

Màu đỏ của máu hòa vào nước lọc trong chiếc ly bị vỡ lúc nãy, chảy lênh láng khắp sàn.

Vi Quý ngửa đầu cười một trận sảng khoái.

Yêu đương cách nhau bởi một thiết bị liên lạc, nhiêu đó thời gian là đủ rồi!

Người đàn ông vốn thuộc về An Vi Quý này, đã đến lúc nên trở về bên cạnh cô ta!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.