Chương trước
Chương sau
9 tháng sau,

Một sinh mệnh mới chào đời tại Vĩ Thành.

Thiên Hương rối rít vây quanh giường sản phụ, cánh tay do dự duỗi xuống muốn bế bé trai sơ sinh đang nằm cạnh Dĩ Hoà.

“Sao nó nhỏ xíu vậy nè Hoà Hoà ơi, mặt mũi cũng nhăn nheo không giống mày chút nào, đừng nói là lúc đó mày ngủ với... Ưm!”

Dù chưa hồi sức sau sinh nhưng Dĩ Hoà vẫn kịp giơ tay bịt mồm Thiên Hương lại để nó không nói ra chữ “Khỉ“.

Người đàn ông đã cùng cô tạo ra sinh mệnh này, dường như cô đã sắp quên dáng vẻ hắn trông thế nào rồi, nhưng cũng không đến nỗi dùng từ “Khỉ” để hình dung.

“Nghe nói trẻ con vừa sinh ra đều như vậy cả.” Dĩ Hoà bổ túc kiến thức cho Thiên Hương.

Thiên Hương bị bịt miệng, trân trối nhìn Dĩ Hoà gật đầu mấy cái.

Cả hai cô gái chưa trải sự đời đều tập trung ánh mắt ngắm nhìn “chú khỉ con” với niềm tin sau này lớn lên nó sẽ lột xác thành soái ca vạn người mê.

“Mày đã nghĩ ra tên đặt cho em bé chưa?” Thiên Hương chống cằm hỏi.

Dĩ Hoà nhìn bé con còn đỏ hỏn quấn trong tả lót, tay chân cựa quậy không yên, mỗi lần nó ngáp là mặt nhăn tít lại, miệng nhỏ chúm chím ứa ra nước miếng. Đột nhiên có một cảm giác vi diệu khó tả len lỏi qua các tế bào tim, Dĩ Hoà không nén khỏi từng trận xuyến xao trong đáy lòng.

Cô... đã làm mẹ rồi!

Là Thượng Đế thương cô đơn độc trên thế gian này nên đã gửi gắm thiên thần xuống bầu bạn với cô.

Người như cô, đời này xác định sẽ khó có được hạnh phúc trọn vẹn. Có lẽ bé con là niềm an ủi duy nhất lúc về già.

“Ở nhà thì gọi là Peachy. Còn trong giấy khai sinh...” Dĩ Hoà tựa như ngẫm nghĩ thật lâu, cũng tựa như đã sớm có ý định, - “Tên là An Cầm Kỳ đi.”

“Pi-chi? Cầm-Kỳ?” Thiên Hương suy đoán, - “Có liên quan đến... bố đứa bé sao?”

“Nó không có bố.” Dĩ Hoà lạnh lùng cắt ngang.

Thiên Hương thức thời lảng tránh đề tài này, quay xuống thủ thỉ với bé con: “Peachy của chúng ta có mẹ Hoà và mẹ Hương là được rồi. Không cần bố thằng nào hết, nhờ?”

Bé con dường như nghe hiểu, khoé môi vẽ ra một nụ cười, đáng yêu đến nỗi làm tim hai cô nàng đều mềm nhũn ra.

***

Lúc này tại Đế Thành, An Vi Quý vừa trở về từ cuộc thi Hoa hậu Hoàn vũ quốc tế. Tuy cô ta chỉ dừng chân ở top 10 nhưng lại được người hâm mộ tụ tập chào đón ở sân bay như sao hạng A.

Âu cũng vì những đóng góp của An Vi Quý trong thời gian qua đã khiến công chúng tôn thờ cô ta không khác gì Bồ Tát giáng thế.

Đầu năm, An Vi Quý trích tiền cát-xê của mình xây dựng trường học cho trẻ em vùng sâu vùng xa.

Giữa năm, An Vi Quý tham gia chuyến đi từ thiện sang Angola, giúp người dân ở đó xây nhà, trồng trọt và đào giếng nước.

Gần cuối năm, An Vi Quý đứng ra kêu gọi gây quỹ từ thiện ủng hộ đồng bào lũ lụt miền Trung. Không những thế, cô ta còn đích thân đến từng hộ gia đình bị ngập sâu để động viên tinh thần và tiếp tế vật chất.

Có thể nói mười năm trở lại đây, An Vi Quý là Hoa hậu có nhiệm kỳ rực rỡ nhất trong tất cả các Hoa hậu.

Vậy nên khi thứ hạng của cô ta ở đấu trường nhan sắc quốc tế được công bố, người hâm mộ tỏ ra vô cùng bất bình, đồng loạt hủy theo dõi trang chủ của cuộc thi.

Họ cho rằng ban tổ chức đang thiên vị nước chủ nhà, cố ý loại bỏ đối thủ đáng gờm như An Vi Quý để trải đường cho ứng viên khác.

Ngồi trong xe đọc bình luận của cư dân mạng muốn đòi lại công bằng cho mình, nụ cười trên môi Vi Quý đã vểnh lên tận trời.

Cô ta thích cảm giác này. Không có được ngôi vị cao nhất cũng chả sao, nhưng bằng mọi giá phải chiến thắng trong lòng người hâm mộ!

Thoát khỏi mạng xã hội, Vi Quý lại nhìn chằm chằm vào dãy số di động của người đàn ông trên danh nghĩa là bạn trai cô ta.

Cô ta đã out top 10 rồi, nhưng hắn không hề gọi điện an ủi lấy một cái.

Tính ra bọn họ đã xa nhau chín tháng.

Trong chín tháng này Minh Cầm Sắt chỉ liên lạc với cô ta đúng hai lần. Lần đầu là thông báo An Dật Phong đã phẫu thuật xong, chuẩn bị chuyển sang giai đoạn vật lý trị liệu.

Lần thứ hai vẫn là thông báo tình hình của An Dật Phong. Tuy anh ta đã tỉnh lại nhưng chức năng não chưa hồi phục hoàn toàn, khả năng ngôn ngữ cũng bị hạn chế.

Mỗi lần nghe tin về An Dật Phong, Vi Quý đều nghiến răng ken két. Ai cần biết An Dật Phong hồi phục ra sao chứ, cô ta chỉ cần những lời yêu thương nhung nhớ mà một người bạn trai nên có với một người bạn gái.

Thế nhưng, thứ cô ta nhận được chỉ là vài chữ hời hợt: Xin lỗi em, dạo này anh hơi bận.

Vi Quý cắn móng tay, không thể nhịn thêm được nữa, ngón tay cô ta lướt trên bàn phím gõ ba chữ “Em nhớ anh” gửi qua.

...

Bên kia nước Mỹ, Minh Cầm Sắt nhận được tin nhắn của An Vi Quý nhưng không vội rep ngay. Hắn để điện thoại qua một bên, ngón tay ấn phát tiếp tục đoạn video đang xem dở trên Macbook, ánh mắt đăm chiêu.

Video này là đoạn cut từ phần thi ứng xử đêm chung kết Hoa hậu Hoàn vũ quốc tế.

An Vi Quý trả lời bằng tiếng Anh rất trôi chảy và đúng trọng tâm, như thể một bài thuyết trình được chuẩn bị sẵn và học thuộc lòng trước rồi vậy. Ai nấy nghe xong đều phải vỗ tay tán thưởng cô ta.

Nhưng điều khiến Minh Cầm Sắt chú ý là, An Vi Quý phát âm tiếng Anh theo kiểu British English (Anh Anh),chứ không phải American English (Anh Mỹ).
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.