9 tháng sau,
Một sinh mệnh mới chào đời tại Vĩ Thành.
Thiên Hương rối rít vây quanh giường sản phụ, cánh tay do dự duỗi xuống muốn bế bé trai sơ sinh đang nằm cạnh Dĩ Hoà.
“Sao nó nhỏ xíu vậy nè Hoà Hoà ơi, mặt mũi cũng nhăn nheo không giống mày chút nào, đừng nói là lúc đó mày ngủ với... Ưm!”
Dù chưa hồi sức sau sinh nhưng Dĩ Hoà vẫn kịp giơ tay bịt mồm Thiên Hương lại để nó không nói ra chữ “Khỉ“.
Người đàn ông đã cùng cô tạo ra sinh mệnh này, dường như cô đã sắp quên dáng vẻ hắn trông thế nào rồi, nhưng cũng không đến nỗi dùng từ “Khỉ” để hình dung.
“Nghe nói trẻ con vừa sinh ra đều như vậy cả.” Dĩ Hoà bổ túc kiến thức cho Thiên Hương.
Thiên Hương bị bịt miệng, trân trối nhìn Dĩ Hoà gật đầu mấy cái.
Cả hai cô gái chưa trải sự đời đều tập trung ánh mắt ngắm nhìn “chú khỉ con” với niềm tin sau này lớn lên nó sẽ lột xác thành soái ca vạn người mê.
“Mày đã nghĩ ra tên đặt cho em bé chưa?” Thiên Hương chống cằm hỏi.
Dĩ Hoà nhìn bé con còn đỏ hỏn quấn trong tả lót, tay chân cựa quậy không yên, mỗi lần nó ngáp là mặt nhăn tít lại, miệng nhỏ chúm chím ứa ra nước miếng. Đột nhiên có một cảm giác vi diệu khó tả len lỏi qua các tế bào tim, Dĩ Hoà không nén khỏi từng trận xuyến xao trong đáy lòng.
Cô... đã làm mẹ rồi!
Là Thượng Đế thương cô đơn độc trên thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-hoa-vi-quy/3470912/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.