Chương trước
Chương sau
Minh Cầm Sắt vẫn còn nhớ như in những chuyện xảy ra ở Mỹ hơn chín tháng trước, lúc hai người đi chơi hay lúc giao tiếp với Alexander Martinez, cô đều dùng giọng Anh Mỹ.

Còn đoạn video phát âm kiểu Anh Anh trước mặt, tuy rằng phong thái tự tin và nhả chữ rõ ràng, nhưng nghe kĩ vẫn có cảm giác nửa vời, chênh lệch một trời một vực so với cách nói uyển chuyển tự nhiên lúc trước.

Minh Cầm Sắt sờ vào điện thoại, nhìn ba chữ “Em nhớ anh” lẻ loi trên màn hình, hắn quyết định nhấn gọi thoại cho An Vi Quý.

...

Vi Quý trở về căn Villa sang trọng mà Minh Cầm Sắt tặng cô ta hồi đầu năm, cởi toàn bộ quần áo trên người và nội y bên trong, trần truồng tiến vào bồn tắm ngâm tinh dầu hoa hồng.

Cô ta có bệnh về mùi cơ thể. Đây là bí mật chôn giấu suốt mười năm nay, cũng là nỗi ám ảnh đeo bám cô ta suốt những năm tháng tuổi xuân mới chớm nở.

Vi Quý từng phẫu thuật cắt hạch giao cảm để ngăn tiết mồ hôi, nhưng chỉ có tác dụng vài năm. Gần đây mùi cơ thể lại quay trở về.

Chính vì thế mà bên người cô ta không thể thiếu các loại tinh dầu, lăn khử mùi, nước hoa, hay thực phẩm chức năng có tác dụng lưu hương.

Lần trước khi Vi Quý chủ động ôm Minh Cầm Sắt ở Bệnh viện, chưa tới năm giây thì hắn đã đẩy cô ta ra, hỏi cô ta sao lại đổi nước hoa khác, mùi trước kia dễ chịu hơn nhiều.

Biểu hiện khi ấy của hắn, rõ ràng là bài xích mùi nước hoa trên người cô ta quá nồng.

Nếu lúc đó An Vi Quý không nhanh trí lấy lí do bản thân đang dùng thử nước hoa của nhãn hàng mà mình đóng quảng cáo, chỉ e Minh Cầm Sắt đã sớm nhận ra cô ta không phải Dĩ Hoà.

Chẳng lẽ là từ lúc đó, hắn đã bắt đầu hoài nghi mình rồi?

Bỗng nhiên lúc này tiếng chuông điện thoại cất lên cắt đứt dòng suy nghĩ của An Vi Quý.

Khi thấy tên người gọi hiển thị trên màn hình, suýt chút nữa Vi Quý đã đánh rơi điện thoạt xuống bồn tắm.

Cô ta điều hòa lại hơi thở, giọng nói lả lơi thổi vào loa: “Minh thiếu gia ở New York lâu như vậy, là bị những cô nàng Âu Mỹ nóng bỏng câu mất hồn, quên mất người bạn gái ở quê nhà này rồi?”

Minh Cầm Sắt im lặng ba giây mới lên tiếng: “Em đang làm gì vậy?”

Vi Quý vớt những cánh hoa hồng lên ngắm nghía, thả rơi theo xương quai xanh: “Người ta đang buồn vì vừa vuột mất vương miện, mỗi ngày đều ngóng trông Minh thiếu gia trở về an ủi đây.”

Nghe giọng điệu này làm Minh Cầm Sắt nhớ đến cái hôm cô kiêu ngạo nói “Chẳng qua, người ta là Hoa hậu, hẳn nên giữ giá một chút“. Đúng là không có gì khác lạ cả.

Minh Cầm Sắt dựa lưng vào ghế: “Anh đã xem phần thi ứng xử của em. Có một điểm khiến anh hiếu kỳ. Vì sao ở một cuộc thi tầm cỡ như thế em lại dùng giọng Anh Anh để trả lời câu hỏi, rõ ràng Anh Mỹ mới là sở trường của em mà?”

An Vi Quý giật thót, ánh mắt cô ta đảo liên tục, siết chặt cánh hoa trong tay: “Còn tưởng Minh thiếu gia gọi điện đến để an ủi việc bạn gái mình thiếu may mắn dừng chân ở top mười. Nhưng hoá ra chỉ để thắc mắc một câu như vậy thôi hả?”

Thái độ giải thích của Vi Quý đã trở nên đường hoàng pha chút chất vấn: “Lần trước là ở trên đất Mỹ, ngài Alexander là người Mỹ, em không dùng giọng Anh Mỹ chẳng lẽ lại dùng giọng Anh Anh? Lần này em ra đấu trường quốc tế, vị giám khảo đặt câu hỏi cho em có quốc tịch Bắc Ireland. Theo anh, em nên dùng giọng gì? Phải chăng anh cảm thấy, một cô gái tùy cơ ứng biến như em có chỗ nào không ổn?”

Minh Cầm Sắt nhíu mày. Đúng nhỉ? Sao tự nhiên hắn lại thắc mắc một câu ngớ ngẩn như vậy?

“Thật ra em không cần phải cố tình đổi ngữ điệu đâu. Giọng Mỹ của em rất hay, cho dù giám khảo là người Anh cũng dễ dàng bị em mê hoặc thôi.” Hắn nói.

Rõ ràng là một câu khen ngợi, nhưng Vi Quý nghe xong đã vò nát cánh hoa trong tay, cô ta cười lạnh ở trong lòng.

“Minh thiếu gia, chín tháng không hỏi thăm bạn gái mình, giờ đột nhiên gọi đến chỉ để hỏi vu vơ một vấn đề không quan trọng. Có phải anh đã thay lòng rồi, nên muốn tìm đại một lí do nào đó để nói chia tay? Nếu là vậy thì anh cứ việc nói thẳng, không cần phải lòng vòng.”

Minh Cầm Sắt khựng lại, lát sau đầu mày hắn mới giãn ra, ánh mắt trở nên nhu hòa:

“Không phải, anh gọi để thông báo với em, tháng sau anh sẽ về nước.”

“Đã biết.” Vi Quý không hề tỏ ra rối rít vẫy đuôi như chó mừng chủ về, ngược lại cô ta chỉ thờ ơ đáp một câu, - “Nếu không còn việc gì nữa thì em cúp máy đây.”

“Vi Quý.” Minh Cầm Sắt gọi cô ta lại, cất giọng dịu dàng nói vào loa, - “Anh cũng rất nhớ em!”

Nghe thấy câu này, khoé miệng Vi Quý hướng lên trên, đắc ý thả lỏng người ra bồn tắm.

Thắng rồi!

Học điệu bộ lạnh nhạt bất cần của An Dĩ Hoà, không tỏ ra phụ thuộc quá mức vào cảm xúc của đàn ông. Quả nhiên có tác dụng!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.