"Gì cơ?" Yến Thù tỏ vẻ thắc mắc.
Lý Trường Thiên ỷ vào Yến Thù không biết ý nghĩa của "ông xã" nên càng được nước lấn tới, nhất định phải bắt Yến Thù gọi ra miệng, hắn kéo tay Yến Thù sang rồi viết vào lòng bàn tay y, vừa viết vừa đọc: "Ông —— xã ——"
Yến Thù hỏi: "Nghĩa là gì?"
"Ây da, ngươi đừng để ý làm gì, cứ gọi ta như vậy là được rồi." Lý Trường Thiên ngồi thẳng lưng nhìn Yến Thù với vẻ háo hức trông mong.
Tất nhiên Yến Thù không muốn làm hắn mất hứng, sau khi đọc nhẩm hai chữ Lý Trường Thiên viết trên tay mình thì siết chặt tay nhìn Lý Trường Thiên rồi nghiêm túc gọi khẽ: "Ông xã."
Yến Thù vừa dứt lời thì mặt Lý Trường Thiên lập tức đỏ lên!
Hắn che miệng ho khan, vừa hít thở vừa đấm ngực làm Yến Thù giật nảy mình: "Trường Thiên? Ngươi sao vậy?"
Lý Trường Thiên xua tay nhìn lảng đi chỗ khác, gương mặt đỏ bừng.
Hắn tự nhận da mặt mình không mỏng lắm, rõ ràng còn chuẩn bị sẵn tâm lý, thế mà khi Yến Thù thanh lãnh nghiêm túc gọi hắn như vậy thì hệt như có hàng vạn tia sét bổ xuống làm trái tim Lý Trường Thiên run rẩy.
Lý Trường Thiên chợt hiểu ra tại sao mỗi lần mình gọi Yến Thù là tướng công thì Yến Thù lại tỏ vẻ lúng túng không biết làm sao.
Yến Thù vỗ lưng Lý Trường Thiên cho hắn thuận khí rồi hỏi: "Ta gọi sai chỗ nào à? Vậy để ta gọi lại......"
"Đừng! Tha cho ta đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/deu-la-xuyen-viet-dua-vao-cai-gi-ta-thanh-pham-nhan/3723784/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.