Lý Trường Thiên đang nghiêm túc thổi nhẹ vết thương của Yến Thù thì y đột ngột đè lại vai hắn rồi đẩy ra xa.
"Sớm...... Sớm nghỉ ngơi thôi." Thân mình Yến Thù cứng đờ, không dám đối mặt với Lý Trường Thiên.
Lý Trường Thiên ngẩn người.
Hắn chợt nhận ra điều gì nên đưa tay mò mẫm dưới người Yến Thù.
Nửa cứng chứ không mềm, cũng không bình tĩnh.
"!?" Yến Thù hoảng hốt lui ra sau, ánh mắt khiếp sợ nhìn Lý Trường Thiên.
Lý Trường Thiên nhếch môi cười gian tà, trong mắt chẳng có chút ý tốt nào.
Mặc dù Yến Thù thanh cao như thần tiên nhưng chung quy vẫn là nam tử vừa qua tuổi hai mươi, khí huyết tràn đầy.
Có thể dễ dàng khơi lên dục vọng của người trong lòng khiến Lý Trường Thiên không khỏi đắc ý.
Lý Trường Thiên cười hỏi: "Ngươi định cứ thế đi ngủ sao?"
"Xin lỗi......" Yến Thù xấu hổ rũ mắt, cảm thấy mình thực sự mạo phạm, "Ta sẽ bình tĩnh."
"Bình tĩnh?" Lý Trường Thiên cười xấu xa, "Yến đại nhân, lúc này ai cần ngươi bình tĩnh chứ?"
Nói xong Lý Trường Thiên tháo dây lưng của Yến Thù nhét vào một bên giường rồi cười nói: "Mấy ngày nay đều là ta chăm sóc ngươi, chăm sóc cũng phải đúng chỗ mới được, ta giúp ngươi bắn ra."
Thấy quần áo Yến Thù lơi lỏng, Lý Trường Thiên lại kéo quần lót y xuống rồi cúi thấp đầu.
Tuy Yến Thù chỉ hiểu biết nửa vời về chuyện giường chiếu nhưng vẫn biết Lý Trường Thiên muốn làm gì.
Trên mặt y lộ vẻ bối rối hiếm thấy, dùng hết sức lực đè lại bả vai Lý Trường Thiên: "Không được."
Lý Trường Thiên nói: "Làm thế này thoải mái hơn dùng tay nhiều."
"Chẳng liên quan gì hết." Yến Thù nói.
"Vậy có gì mà không được?" Lý Trường Thiên hỏi.
Yến Thù không trả lời được.
Tóc dài của Lý Trường Thiên rơi xuống bụng dưới săn chắc và chỗ khó nói kia của Yến Thù, cảm giác tê dại ngứa ngáy khiến hơi thở y trở nên dồn dập.
Nhưng y vẫn kiên quyết không cho hắn làm việc này.
Sức lực Yến Thù rất mạnh, bị y đè lại bả vai làm Lý Trường Thiên không thể nào cúi xuống.
Lý Trường Thiên nghĩ ngợi rồi nói: "Ui da ui da, Yến Thù ngươi mạnh quá đấy, bóp ta đau rồi nè."
Yến Thù hoảng hốt vội buông lỏng tay.
Lý Trường Thiên lập tức cúi đầu ngậm vật kia của Yến Thù.
Bụng Yến Thù căng cứng, hô hấp trì trệ, lại muốn đè bả vai hắn.
Lý Trường Thiên đẩy tay Yến Thù ra rồi chuyên tâm hầu hạ y.
Kiếp trước Lý Trường Thiên bận rộn nên không rành chuyện này lắm, nhưng dù sao cũng là nam nhân nên hắn vẫn biết cách làm thế nào để sảng khoái.
Hắn cẩn thận giấu răng rồi ra sức liếm láp, thỉnh thoảng phát ra tiếng nghẹn ngào vì cố gắng nuốt, tiếng nước lép nhép, cả phòng tràn ngập sắc xuân kiều diễm.
Lý Trường Thiên ngước lên nhìn, Yến Thù đâu còn giữ được vẻ thanh lãnh thường ngày, y nhắm nghiền mắt, hàm nghiến chặt, vẻ mặt vừa thẹn vừa xấu hổ, hơi thở dồn dập như khó lòng kềm chế.
Tuyết trắng thuần khiết trên núi cao cuối cùng đã bị hơi ấm dịu dàng hòa tan thành nước xuân.
Nhưng Lý Trường Thiên không biết vì mình quá kém hay Yến Thù quá cừ mà nửa ngày trôi qua, cổ và gương mặt Lý Trường Thiên đã bắt đầu mỏi nhừ mà Yến Thù vẫn chưa có dấu hiệu gì sắp bắn.
"Yến Thù." Lý Trường Thiên vừa liếm láp vừa cười năn nỉ. "Ngươi đừng trêu ta nữa mà."
Câu này đúng là đã nghiện còn ngại, rõ ràng Lý Trường Thiên nằng nặc đòi làm cho Yến Thù, thế mà giờ lại xin tha.
Yến Thù mở mắt ra, luống cuống đưa tay muốn đẩy Lý Trường Thiên.
Lý Trường Thiên đột nhiên quyết tâm nuốt vào thật sâu để vật nóng hổi cứng như sắt kia đi sâu vào cổ họng mình.
Lý Trường Thiên có thể cảm nhận được hơi thở của Yến Thù dồn dập hẳn lên, ngón tay trên vai hắn siết chặt, chẳng bao lâu sau một luồng dịch nóng rực bắn vào cổ họng Lý Trường Thiên.
"Khụ khụ khụ......" Lý Trường Thiên ngửa đầu ra sau ho mấy tiếng rồi nuốt xuống theo bản năng.
"Trường Thiên!" Yến Thù vội vàng nâng mặt Lý Trường Thiên lên, "Nhổ vào tay ta mau lên, Trường Thiên?"
Lý Trường Thiên lau khóe miệng rồi lắc đầu, xoa xoa khuôn mặt mỏi nhừ: "Không sao, nuốt rồi."
Yến Thù: "......"
Lý Trường Thiên ngẩng lên chợt phát hiện Yến Thù hối hận không thôi, vẻ mặt như phạm phải tội ác tày trời, chỉ hận không thể khoét mắt mình ngay tại chỗ.
Lý Trường Thiên ôm bụng cười: "Ngươi sao thế, ta muốn làm ngươi thấy dễ chịu, sao ngươi còn tỏ vẻ mặt này chứ, nếu ngươi thấy trong lòng có gánh nặng thì ta đây hao hết tâm tư hầu hạ ngươi chẳng phải phí công vô ích sao."
Yến Thù không biết nên nói gì, chỉ luống cuống gọi tên hắn: "Trường Thiên......"
Lý Trường Thiên mỉm cười kéo tay Yến Thù đặt lên môi mình rồi từ từ dời xuống cổ, sau đó hướng xuống đặt lên bụng.
Lý Trường Thiên nói: "Nuốt hết rồi, giờ đang ở trong đây này, Yến đại nhân phải chịu trách nhiệm với ta đó."
Nói xong câu này, Lý Trường Thiên cũng sửng sốt.
Chà!
Tiềm năng của con người trong mọi phương diện quả là vô tận.
Lý Trường Thiên đang cảm thán thì Yến Thù bỗng nhiên kéo hắn vào lòng, cánh tay siết chặt như chỉ hận không thể khảm Lý Trường Thiên vào xương cốt mình.
"Ta sẽ." Yến Thù trịnh trọng nói.
Lý Trường Thiên cũng ngại ngùng, hắn ho khẽ mấy tiếng: "Được rồi, mau ngủ đi, ngày mai ngươi còn phải lên đường...... Ưm......"
Vì hai người đang ngồi ôm nhau, hạ thân Lý Trường Thiên áp vào bụng Yến Thù.
Lý Trường Thiên cũng nổi lên phản ứng.
Yến Thù nhìn hắn.
Lý Trường Thiên vốn định phớt lờ, nhưng nghĩ lại hai người không biết phải xa nhau bao lâu nên dứt khoát ôm chặt Yến Thù, kề vào tai y cười nói.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]