Ngày hôm sau, cơn mưa xua đi cái nóng oi bức của mùa hè, trời quang mây tạnh. 
Lý Trường Thiên chậm chạp mở mắt ra, cảm thấy trên người khô ráo sạch sẽ chứ không còn nhớp nháp như đêm qua, chắc hẳn sau lúc ân ái Yến Thù đã tắm rửa cho hắn. 
Hắn kinh ngạc nhìn chằm chằm màn giường đỏ chót một hồi, sau đó quay đầu tìm Yến Thù. 
Yến Thù không có ở đây. 
 "Ơ?" Lý Trường Thiên nghi hoặc chống tay ngồi dậy, thấy trên gối bên cạnh đặt một bộ trung y trắng tinh được xếp gọn gàng. 
Lý Trường Thiên mặc đồ tử tế rồi vươn vai vặn mình, ngoại trừ chân và hông hơi mỏi thì hình như cũng không có gì đáng ngại. 
Mà cảm giác đau nhức cơ bắp này Lý Trường Thiên đã quá quen thuộc rồi. 
Khi hắn mới xuyên qua đây, vì bị tra tấn và bỏ đói nên thể chất cực kỳ yếu ớt, còn bây giờ sau hai năm kiên trì rèn luyện thân thể hắn đã trở nên rắn rỏi hơn nhiều, khi mặc quần áo là thiếu niên cao gầy, còn khi cởi ra lại toàn cơ bắp săn chắc. 
Tóm lại là rất sung sức. 
 Lý Trường Thiên đang định xuống giường thì cửa phòng kẽo kẹt mở ra. 
Yến Thù bưng cháo loãng thơm ngon vào, thấy Lý Trường Thiên đứng dậy thì vội nói: "Mau nằm xuống đi." 
Lý Trường Thiên chẳng hiểu gì mà ngơ ngác nằm xuống. 
 Yến Thù đặt cháo lên bàn gỗ rồi ngồi cạnh giường xoa mặt Lý Trường Thiên, sau đó cúi người đặt một nụ hôn lên trán hắn. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/deu-la-xuyen-viet-dua-vao-cai-gi-ta-thanh-pham-nhan/3723783/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.