"Yến đại nhân quang minh chính đại." Lý Trường Thiên bịt miệng Yến Thù không cho y hôn mình, cong mắt cười xích lại gần trêu chọc, "Trò này học ở đâu vậy? Hử? Nói ta nghe xem nào."
Xưa nay Yến Thù vốn trầm tĩnh mà bây giờ lại vô cùng bối rối.
Y giống như một thư sinh chăm học, ngày ngày giữ đạo lý thánh hiền, chỉ biết đọc sách làm vui.
Vô tình nghe thấy hí khúc phong nguyệt, vốn không muốn dao động nhưng lại không dứt ra được, muốn tùy hứng làm bậy chỉ một lần duy nhất rồi thôi.
Nhưng chỉ một lần như vậy lại bị người ta bắt được, bây giờ á khẩu không biết trả lời sao, mở miệng ấp úng hồi lâu.
Y ngửa người ra sau rồi quay đi chỗ khác né tránh ánh mắt Lý Trường Thiên, muốn tiếp tục giả vờ mất trí nhớ để qua cửa nhưng nếu làm thế sẽ phạm vào lễ tiết nhân nghĩa, thật sự không biết nên làm thế nào.
Yến Thù hoảng sợ luống cuống buông Lý Trường Thiên ra, xấu hổ đến nỗi vành tai đỏ lên, lát sau chợt cúi đầu nói: "Xin lỗi, ta...... ta chỉ là...... chỉ là......"
"Chỉ là cái gì?" Lý Trường Thiên dễ gì chịu bỏ qua cho y, từng bước ép sát.
"Muốn......" Yến Thù lí nhí như tiếng muỗi kêu nên không thể nghe rõ.
"Yến đại nhân muốn gì a~" Lý Trường Thiên cười, "Ngươi nói to hơn một chút ta mới nghe được chứ."
Yến Thù cắn răng nặn ra từng chữ: "......Muốn...... ngươi...... ngươi hôn ta......"
Nói xong mấy chữ này, Yến Thù đã xấu hổ vô cùng, đúng là tự tạo nghiệt thì không thể sống.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/deu-la-xuyen-viet-dua-vao-cai-gi-ta-thanh-pham-nhan/1603723/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.