"Ha ha ha." Nghe Lý Trường Thiên nói xong, quản sự cười khan mấy tiếng, "Tướng quân thật hài hước, còn nói đùa với Yến đại nhân nữa!"
"Nói đùa?" Lý Trường Thiên cười hì hì, "Ai đùa chứ? Phòng ta ở phía Đông đúng không? Nào nào nào, ta phải đem y về phòng nhốt lại mới được."
Nói xong Lý Trường Thiên kéo cổ tay bị trói của Yến Thù định về phòng.
Quản sự cản lại Lý Trường Thiên rồi gào lên tê tâm liệt phế: "Không được đâu ạ!!!"
Lý Trường Thiên giật nảy mình.
Yến Thù đứng bên cạnh im lặng nửa ngày mới chịu mở miệng vàng ngọc, bình thản nói: "Trường Thiên, đừng nghịch."
"Được, không nghịch, nghe lời ngươi, không nghịch nữa." Lý Trường Thiên cười rồi vội vàng cởi dây cột tóc trên tay Yến Thù, còn xoa xoa vết hằn cho y.
Lý Trường Thiên cột lại mái tóc đang xõa tung, nhưng cột xong vẫn còn lòa xòa.
Yến Thù đưa tay cởi dây cột tóc xuống rồi cẩn thận tỉ mỉ cột lại cho hắn.
Cột xong Yến Thù quay sang nhìn quản sự: "Xin hỏi ngươi họ gì?"
"Bẩm đại nhân, tiểu nhân họ Ngô, do chữ khẩu và chữ thiên hợp thành." Ngô quản sự run rẩy đáp.
"Ngô quản sự, thiệp mời đều để trong phòng à?" Yến Thù hỏi.
"Vâng, vâng." Tuy không hiểu sao Yến Thù đột nhiên trở thành chủ nhà nhưng Ngô quản sự vẫn rất thức thời, "Còn có thiệp dạm hỏi cũng ở đây, đều là các nhà quyền quý muốn kết phu thê với tướng quân đấy ạ!"
"Trả lại hết đi." Yến Thù lời ít ý nhiều.
Ngô quản sự đầu tiên là khẽ giật mình.
Hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/deu-la-xuyen-viet-dua-vao-cai-gi-ta-thanh-pham-nhan/1603724/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.