Bùi Oanh đem những lời mà Sĩ Thư nói với nàng trước đó kể lại cho hắn nghe, cuối cùng nói:
“Thật đáng thương!”
Song thân cùng trưởng huynh đều mất, thúc phụ trong tộc lại muốn tận diệt nàng, tuổi còn nhỏ đã không thể không rời bỏ quê nhà mà trốn chạy.
Bùi Oanh không nghĩ đối phương sẽ nói dối, bởi sau khi chuyện ấy xảy ra, Sĩ Thư hẳn cũng đoán được bọn họ sẽ phái người đến Giao Châu điều tra về nàng ta.
Hoắc Đình Sơn không nói gì. Hắn từng gặp vô số kẻ đáng thương, mà vị Sĩ gia tiểu thư này, trong mắt hắn, cũng chưa đến mức đáng để gọi là đáng thương.
Nhưng mà…
“Nàng ta nói nàng ta rất quen thuộc với mấy quận Lệ Đan, Tòng Hòa Tháp, và Bố Đạt ở Giao Châu?” Hoắc Đình Sơn nhíu mày.
Bùi Oanh gật đầu:
“Nhà ngoại tổ của nàng ta vốn ở Lệ Đan, nghe nói thuở nhỏ nàng ta đã sống ở đó một thời gian.”
Giao Châu thời Hán bao gồm phần lớn vùng đất của Việt Nam, vào thời đại này hẳn cũng không khác mấy. Khí hậu Bắc Nam cách biệt rất lớn, Bùi Oanh vốn cũng là người từ phía Nam Tần Lĩnh - Hoài Hà.
Hoắc Đình Sơn đi vài bước đến cửa, nói với Tân Cẩm bên ngoài:
“Đi gọi Hoắc nhị tới đây.”
Tân Cẩm lập tức đáp lời.
“Sao tự nhiên lại gọi con tới?” Bùi Oanh kinh ngạc.
“Xác nhận một số việc. Khi ấy tiểu tử đó viết thư về Từ Châu, nói đã cứu được một Sĩ tiểu thư trốn hôn sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-tu-hien-dai-mau-than-ta-danh-chan-tu-phuong/3745062/chuong-253.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.