Bùi Oanh đem những lời mà Sĩ Thư nói với nàng trước đó kể lại cho hắn nghe, cuối cùng nói:
“Thật đáng thương!”
Song thân cùng trưởng huynh đều mất, thúc phụ trong tộc lại muốn tận diệt nàng, tuổi còn nhỏ đã không thể không rời bỏ quê nhà mà trốn chạy.
Bùi Oanh không nghĩ đối phương sẽ nói dối, bởi sau khi chuyện ấy xảy ra, Sĩ Thư hẳn cũng đoán được bọn họ sẽ phái người đến Giao Châu điều tra về nàng ta.
Hoắc Đình Sơn không nói gì. Hắn từng gặp vô số kẻ đáng thương, mà vị Sĩ gia tiểu thư này, trong mắt hắn, cũng chưa đến mức đáng để gọi là đáng thương.
Nhưng mà…
“Nàng ta nói nàng ta rất quen thuộc với mấy quận Lệ Đan, Tòng Hòa Tháp, và Bố Đạt ở Giao Châu?” Hoắc Đình Sơn nhíu mày.
Bùi Oanh gật đầu:
“Nhà ngoại tổ của nàng ta vốn ở Lệ Đan, nghe nói thuở nhỏ nàng ta đã sống ở đó một thời gian.”
Giao Châu thời Hán bao gồm phần lớn vùng đất của Việt Nam, vào thời đại này hẳn cũng không khác mấy. Khí hậu Bắc Nam cách biệt rất lớn, Bùi Oanh vốn cũng là người từ phía Nam Tần Lĩnh - Hoài Hà.
Hoắc Đình Sơn đi vài bước đến cửa, nói với Tân Cẩm bên ngoài:
“Đi gọi Hoắc nhị tới đây.”
Tân Cẩm lập tức đáp lời.
“Sao tự nhiên lại gọi con tới?” Bùi Oanh kinh ngạc.
“Xác nhận một số việc. Khi ấy tiểu tử đó viết thư về Từ Châu, nói đã cứu được một Sĩ tiểu thư trốn hôn sự ra khỏi nhà.” Hắn nhắc lại chuyện cũ.
Bùi Oanh lập tức cười, chú ý tới trọng điểm ở chỗ khác:
“Hóa ra không chỉ lúc đó ngài nghe rất chăm chú, mà sau này còn nhớ rõ ràng như vậy.”
Khóe miệng Hoắc Đình Sơn khẽ co rút:
“Phu quân nàng nay chỉ vừa mới đến tuổi bất hoặc (40 tuổi),chuyện vừa xảy ra mấy tháng trước, lẽ nào đã mau chóng quên được?”
“Được rồi, vậy ngài vừa rồi nói thế là có ý gì?” Bùi Oanh hỏi.
Hoắc Đình Sơn úp mở:
“Phu nhân chốc nữa sẽ tự rõ.”
Bùi Oanh cười đáp:
“Thôi được.”
Hoắc Tri Chương tới rất nhanh, dường như còn chạy một mạch, Bùi Oanh vừa thấy hắn đã thấy n.g.ự.c phập phồng kịch liệt:
“Trong phòng có nước trà, Tri Chương uống trà không?”
Hoắc Đình Sơn ấn ấn huyệt thái dương, dời mắt đi mới mở miệng:
“Hoắc nhị, khi trước ngươi từ tay 'sơn tặc' cứu được Sĩ tiểu thư kia, sau đó là ngươi phát hiện ra bọn 'sơn tặc' không phải thật, hay chính nàng nói với ngươi?”
Dù không rõ dụng ý của phụ thân, Hoắc Tri Chương vẫn thành thật trả lời:
“Là nàng ấy nói. Sau khi con cứu nàng, vốn định phái vệ binh đi tuần quanh, đào ra sào huyệt giặc cỏ rồi diệt sạch. Nhưng lúc đó Sĩ tiểu thư giữ con lại, nói rằng không cần, vì bọn họ chỉ nhằm vào nàng, không phải giặc cướp thực sự.”
“Nàng ta ngay tại chỗ nói rõ thân phận nữ tử Sĩ gia với ngươi?” Hoắc Đình Sơn hỏi.
Hoắc Tri Chương lắc đầu đáp:
“Lúc đó nàng bị thương, lại chịu đựng căng thẳng quá lâu, thoát nạn xong liền hôn mê. Sau này, khi quay về quân doanh, nàng mới nói thật.”
Khi đó sự việc xảy ra gần lúc hoàng hôn, bọn họ đều bị thương, xung quanh không có quận huyện lân cận, hắn bất đắc dĩ đành đưa người về doanh trại trước.
Dự tính đợi nàng hồi phục rồi đưa đi, không ngờ đối phương lại nói với hắn rằng nàng là nữ tử của Sĩ gia Giao Châu.
Sĩ gia vốn là đại tông tộc ở phương Nam, nàng lại là hậu nhân của đại tông tộc. Tùy ý xử lý không thỏa đáng, hắn cũng chẳng thể ép nàng đi hay ở.
Hoắc Đình Sơn xoay xoay chiếc ban chỉ trong tay:
"Ngươi biết phụ thân nàng ta là tộc trưởng từ lúc nào?"
Hoắc Tri Chương hồi tưởng lại:
"Đại khái là lúc nàng vừa mới khỏi thương thế. Khi ấy sắc diện nàng đã tốt lên nhiều, mang theo ít dược thảo thu thập được xung quanh để cảm tạ con. Sau đó trong lúc trò chuyện, con mới biết phụ thân nàng là tộc trưởng của Sĩ tộc."
"Phụ thân nàng ta đích thực từng là tộc trưởng, nhưng đó là chuyện trước kia. Thúc phụ nàng ta g.i.ế.t huynh đoạt vị, hiện giờ tộc trưởng không còn là phụ thân nàng ta nữa." Hoắc Đình Sơn nhàn nhạt nói.
Sắc mặt Hoắc Tri Chương đại biến, hiển nhiên không biết chuyện này. Trong mắt hắn hiện lên chút thương cảm:
"Chẳng trách nàng trốn khỏi gia tộc, hóa ra là bị gia tộc ruồng bỏ."
Hoắc Đình Sơn chẳng buồn nhìn biểu cảm của nhi tử, phất tay ra hiệu hắn lui xuống:
"Ngươi về đi, ta và mẫu thân ngươi cần nghỉ ngơi rồi."
Thiếu niên đứng yên tại chỗ, trong lòng hắn không rõ phụ thân gọi hắn đến vì điều gì, nhưng lại nghĩ có thể nhân cơ hội này hỏi một việc khác:
"Phụ thân, người có định đoạt gì cho hôn sự của con không?"
Hiện nay, hôn nhân đều do phụ mẫu làm chủ. Hoắc Tri Chương hiểu rõ, với thân phận của hắn bây giờ, phần lớn sẽ phải liên hôn, giống như đại ca hắn từng cưới nữ nhi của Lôi Dự Châu theo lệnh phụ thân.
Nhưng đặt mắt nhìn khắp thiên hạ, những đối tượng cần quân đội U Châu liên hôn để lôi kéo hiện tại không còn nữa.
Dự Châu đã là đồng minh, các châu phía đông năm ngoái cũng đã thuộc quyền phụ thân; Châu mục Dương Châu tự xưng đế, bọn họ tuyệt đối sẽ không liên hôn với y; còn nhìn về phía trung tây, Kinh Châu và Ích Châu đã thuộc về Kỷ Hiểu Bạch, chỉ bằng việc Kỷ Đại Tư Mã từng toan cướp đoạt mẫu thân hắn, phụ thân hắn tuyệt đối không thể nể tình với người này.
Liên hôn với trung tây, hoàn toàn không thể.
Còn lại phía nam, Giao Châu.
Nàng ấy là người xuất thân từ đại tông tộc ở Giao Châu, chỉ là hiện nay song thân đều đã qua đời.
"Sao, còn định quản cả việc phụ thân ngươi sắp xếp nữa?"
"Con không dám." Hoắc Tri Chương vội nói, gương mặt trắng trẻo hơi đỏ lên:
"Con chỉ là hỏi một chút."
Hoắc Đình Sơn còn muốn châm chọc hắn thêm vài câu, nhưng thấy Bùi Oanh khẽ che miệng ngáp một cái, liền đổi lời:
"Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi, đừng đứng ì ra đó, về viện của ngươi đi."
Thiếu niên cúi đầu lủi thủi rời đi.
Chờ sau khi tiểu nhi tử rời khỏi, Bùi Oanh nhìn về phía nam nhân bên cạnh:
"Ngài hỏi con không ít chuyện, điều muốn biết đều đã rõ, cảm thấy thế nào?"
"Nữ tử Sĩ tộc này cũng không phải kẻ ngu xuẩn." Hoắc Đình Sơn khẽ cười.
Không phải ngay lập tức đem tất cả thông tin bày ra, mà là tiết lộ từng tầng một. Đến cuối cùng, tên ngốc này còn chẳng biết rằng phụ thân tộc trưởng của nàng ta đã mất.
Bùi Oanh nhìn thấy khóe môi hắn khẽ cong:
"Ngài là vừa lòng nàng ấy lắm đúng không?"
Hoắc Đình Sơn kéo nàng lại gần, ôm nàng đi về phía giường:
"Nhi tử đã cầu đến trước mặt, ta làm sao có thể không gật đầu?"
Bùi Oanh hồ nghi:
"Ta không tin chỉ đơn giản như vậy."
Người nàng quen biết là Hoắc Đình Sơn, chẳng phải loại phụ thân hiền từ này. Lúc trước định ra hôn sự với Dự Châu, điều hắn nhìn trúng chính là lợi ích mà cuộc hôn nhân mang lại.
Lợi ích...
Nữ tử Sĩ gia đến từ Giao Châu.
Bỗng nhiên, trong đầu nàng như có tia sáng xẹt qua.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]