🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Người này trước đó hỏi về các nơi như Lệ Đan ở Giao Châu, chẳng lẽ đó đều là những yếu địa của vùng Giao Châu? Vậy nên Hoắc Đình Sơn nhìn trúng thực ra là sự hiểu biết của Sĩ Thư đối với các yếu địa Giao Châu, thậm chí là thế lực của ngoại gia nàng ở nơi ấy?

Bùi Oanh: "..."

Hoắc Đình Sơn nhìn biểu cảm của nàng, biết nàng đã hiểu ra phần nào, liền mỉm cười nói: "Có vài phần như phu nhân suy đoán, nhưng không hoàn toàn như thế."

Bùi Oanh khẽ phát ra một tiếng nghi hoặc qua mũi.

"Nữ tử Sĩ gia kia quả là thông minh, sau này Hoắc nhị bên cạnh có một người lanh lợi như thế cũng tốt, tránh việc ngày sau khi nàng và ta thoái lui khỏi thế tục, đi ngao du sơn thủy, phu nhân còn phải lo lắng cho thằng ngốc ở nhà." Hoắc Đình Sơn thuận tay nhặt viên dạ minh châu, cất vào túi lụa đen.

Thực ra, có vài lời hắn chưa nói hết. Nếu nhìn xa hơn, chờ đến khi hắn và phu nhân rời khỏi nhân thế, huynh đệ tất sẽ phân gia.

Chiến trường của nữ nhân là hậu viện, đôi khi cũng ở bên ngoài, như các buổi trà hội của quý phụ, khó nói rằng người thông minh sẽ không thông qua những buổi gặp gỡ ấy để xây dựng mối liên kết.

Tình cảm huynh đệ khó mà dứt bỏ, lúc Minh Tuấn còn, bảo vệ thằng ngốc Hoắc nhị này mấy chục năm chẳng thành vấn đề. Nhưng đến đời sau hay đời sau nữa thì sao? Đợi Minh Tuấn lui bước, con cháu hắn lên thay, vì chẳng phải cùng mẫu sinh ra, chỉ là đường huynh đệ mà thôi, tình nghĩa tất nhiên không thể như trước.

Mỗi triều đại bắt đầu đều là một lần xáo bài lại. Triều đại kéo dài mấy chục năm, ít nhiều cũng sẽ xuất hiện vấn đề. Khi ấy sẽ liên quan đến rất nhiều thứ, chẳng hạn như chuyển nhượng quyền lực, mượn danh cầu lợi, cáo mượn oai hùm, vân vân.

Nếu kẻ ngốc cưới một nữ nhân hồ đồ, lại sinh ra một bầy con ngốc nhỏ, đó thật sự là cảnh khiến người ta hai mắt tối sầm. Biết đâu chẳng bao lâu, nhánh Hoắc nhị này sẽ bị đẩy đến vùng xa xôi.

Về phần nữ tử Sĩ gia kia liệu có vì quá nhiều mưu kế mà làm hỏng việc, Hoắc Đình Sơn hoàn toàn không lo lắng.

Xuất giá tòng phu, song thân nàng ta đã khuất, quê hương lại xa tận Giao Châu, đến lúc gả đi bên cạnh cũng chỉ còn vài gia nhân Giao Châu chẳng đáng kể. Nàng ta căn bản không có người nào có thể sử dụng, chỉ có thể bám c.h.ặ.t lấy Hoắc nhị, dốc hết sức để giúp người trượng phu không mấy thông minh, cũng chẳng mấy nhạy bén của mình sống qua đời bình an, sau đó nuôi dạy đời sau cho tốt.

Bùi Oanh khẽ bật cười, thuận theo lời hắn mà nghĩ đến những điều hắn chưa nói hết: "Phụ mẫu thương con, ắt vì con mà tính kế sâu xa. Phu quân quả là một người phụ thân từ ái."

Hoắc Đình Sơn không nhận: "Ta không dám nhận là từ phụ, chỉ là không thể nhìn sau này hắn như kẻ ngốc bị người ta lợi dụng mà thôi."

Mùa xuân hè năm ấy, Hoắc Tri Chương đón nhận hai sự kiện trọng đại trong đời.

Vào cuối xuân, hắn đã đến tuổi đội mũ.



Nam nhân hai mươi tuổi đội mũ và nhận tên tự. Trong lễ đội mũ thường có nghi thức tế tổ. Nhưng hiện tại đang chinh chiến bên ngoài, thời thế đặc biệt, nghi lễ cũng phải giản lược, phần tế tổ chỉ hướng về U Châu mà bái.

Hắn nhận được tên tự của mình: "Cửu Uyên".

Cửu Uyên là chín nguồn suối thần thoại, sau này mang ý nghĩa là đầm sâu. Hoắc Đình Sơn hy vọng đứa tiểu nhi tử bộc trực này có thể trở nên trầm ổn như đầm sâu.

Hoắc Tri Chương rất thích tên chữ của mình, đêm mừng lễ trưởng thành không ngủ được vì vui mừng, bèn thắp đèn thức suốt đêm, tự tay khắc một chiếc dấu cá nhân mang chữ "Cửu Uyên".

Sau lễ trưởng thành không lâu, thời gian chuyển từ cuối xuân sang mùa hè.

Mùa hè ở Kinh Châu nóng hơn rất nhiều so với U Châu, mặt trời chói chang, hơi nóng từ mặt đất bốc lên, len lỏi vào lỗ chân lông, dường như cả m.á.u cũng muốn sôi lên.

Khi mùa hạ mới vừa kết thúc, Hoắc Tri Chương đã gặp phải sự kiện quan trọng thứ hai trong đời.

"Phụ thân, người thật sự muốn con cưới Sĩ tiểu thư sao?" Hoắc Tri Chương kinh ngạc nhìn phụ thân trước mặt.

Hoắc Đình Sơn liếc mắt nhìn hắn, "Trước đây ngươi đã nhiều lần cầu xin trước mặt ta, dò hỏi về hôn sự của mình, giờ lại không muốn cưới nữa sao?"

"Không phải." Hoắc Tri Chương lắc đầu: "Con chỉ hơi ngạc nhiên." Ngạc nhiên vì phụ thân cuối cùng cũng đồng ý.

Chẳng lẽ đúng như hắn nghĩ, giờ đây không còn nhu cầu liên hôn, nên hôn sự của hắn mới có thể dễ dàng hơn? Hay là mẫu thân đã khéo léo dàn xếp, khiến phụ thân phải gật đầu?

Hoắc Tri Chương chìm vào suy nghĩ.

Vẻ mặt nghi hoặc và tò mò của nhi tử không hề che giấu, Hoắc Đình Sơn nhìn thấy nhưng không định giải thích: "Nàng ta còn có một người đệ đệ, chuyện này ngươi biết không?"

Hoắc Tri Chương gật đầu, nói biết.

Hôm đó Sĩ Thư đến gặp mẫu thân, trở về liền kể với hắn rằng nàng còn một người thân.



Đệ đệ nàng năm nay mười bốn tuổi, trên đường chạy trốn lên phương Bắc do không quen khí hậu mà đổ bệnh, không thể cùng nàng lên Bắc. Nàng suy nghĩ cẩn thận, quyết định giấu đệ đệ ở một nơi an toàn để dưỡng bệnh, cũng để tránh sự truy đuổi phía sau.

Hoắc Đình Sơn nói: "Ta sẽ cho người đón đệ đệ nàng ta về Tư Châu, ở Lạc Dương sẽ tìm một căn nhà cho y ở. Về sau các nghi lễ hỏi cưới và kết hôn đều sẽ diễn ra ở Lạc Dương, không còn liên hệ gì với người ở Giao Châu nữa. Đại ca ngươi sẽ thành thân vào mùa thu ở Lạc Dương, lễ hỏi cưới của ngươi sẽ được sắp xếp sau lễ thành thân của đại ca ngươi."

Sau khi đại nhi tử rời khỏi Lạc Dương đến Vọng Trường Ba, Hoắc Đình Sơn đã cử hắn về lại Lạc Dương để quản lý việc bán kính. Sau đó nghĩ đến khoảng cách xa xôi giữa Lạc Dương và U Châu, việc đi lại sẽ tốn nhiều thời gian.

Khi Minh Tuấn thành thân, hắn và phu nhân chắc chắn phải có mặt.

Tuy nhiên, hiện tại chiến sự nhỏ diễn ra liên miên, đại chiến cận kề, lúc này trở về U Châu quả thật không thích hợp. Tư Châu đã là địa bàn của hắn, Lạc Dương tự nhiên cũng là nhà mình, thành thân ở Lạc Dương là rất tốt.

"Cảm tạ phụ thân." Hoắc Tri Chương cúi người chắp tay hành lễ.

---

Tiểu viện.

Sĩ Thư ngồi trên chiếc xích đu dưới tán cây, nhẹ nhàng đung đưa. Nàng là người Giao Châu, chịu nóng tốt hơn người phương Bắc, nhiệt độ ngoài trời thế này chưa đủ để nàng phải trốn vào trong nhà.

Ánh nắng xuyên qua từng lớp lá cây, rải xuống mặt đất những vệt sáng loang lổ. Sĩ Thư dùng đầu ngón chân nhẹ chạm vào những vệt sáng đó, tựa người vào dây leo của chiếc xích đu, thần sắc lơ đãng, đắm chìm trong suy tư.

Lúc này, có tiếng bước chân vọng lại, thiếu nữ trên xích đu bị làm giật mình, ngón chân đang chạm đất lập tức dừng lại. Chiếc xích đu không còn đung đưa, ánh nắng chiếu qua tà áo, làm nổi bật hoa văn tối màu trên váy nàng.

"Sĩ tiểu thư."

"Hoắc nhị lang." Sĩ Thưnở nụ cười rạng rỡ.

Hoắc Tri Chương dừng lại cách nàng ba bước, khi ánh mắt chạm đến đôi mắt hình trăn non cong cong của nàng, hắn vô thức quay đầu đi, nhưng đứng thẳng lưng hơn một chút, "Phụ thân ta vừa nói, người đã đồng ý cho chúng ta thành thân."

Sĩ Thư sững sờ.

Không nhận được phản hồi nào, Hoắc Tri Chương lại đưa ánh mắt nhìn về phía nàng, thấy vẻ mặt kinh ngạc của nàng, hắn nhíu mày nói: "Ta đã mạo phạm nàng, phải chịu trách nhiệm..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.