Chẳng qua điều khiến nàng bất ngờ chính là, người dẫn đầu đội quân lại là một thiếu niên anh tuấn, vẻ ngoài hiên ngang, tràn đầy sức sống. Về sau, nàng mới biết người này hóa ra lại là nhị công tử của Hoắc Đình Sơn ở U Châu.
Nàng lén lút dò hỏi, được biết vị Hoắc nhị công tử này chưa thành thân, lần này là phụng mệnh phụ thân đóng quân tại Trầm Viên Đạo.
Hắn có bối cảnh hùng hậu, vị trí chính thê còn để trống, dáng người cao ráo, dung mạo tuấn tú, lại thêm tính tình hào hiệp, ngoài đôi lúc có chút mơ hồ thì không có thói hư tật xấu nào. Kẻ ngốc mới bỏ lỡ người nam nhân như thế.
Nàng muốn gả cho hắn.
Một nam nhân như vậy làm phụ thân tương lai của con nàng, quả thực không thể thích hợp hơn.
Hoắc Đình Sơn về sau chắc chắn sẽ tiến quân vào Giao Châu. Nàng có thể cung cấp bản đồ một số yếu địa ở Giao Châu cho hắn, thậm chí còn có thể giới thiệu những thuộc hạ cũ của phụ thân nàng. Đổi lại, tên Sĩ Khởi Vinh độc ác đã hại c.h.ế.t trưởng huynh nàng phải đền tội, và sau đó, Hoắc Đình Sơn cần ủng hộ đệ đệ nàng lên kế vị, trở thành gia chủ mới của Sĩ gia.
Sĩ Thư tự cho rằng thương vụ này cũng coi như công bằng.
“Tiểu thư, có chuyện gì mà người vui vậy?” Hồng Đan thấy khóe miệng Sĩ Thư luôn vểnh lên, không nhịn được hỏi. Từ sau khi tộc trưởng và mọi người bị hại, nàng ta đã lâu không thấy tiểu thư thật sự vui vẻ.
Sĩ Thư đôi mắt cong cong, cười nói: “Thật tốt, con c.h.ó nhỏ rất chính trực, cũng rất dễ lừa.”
Hồng Đan không hiểu ý tứ trong lời nàng.
Sĩ Thư cũng không định giải thích thêm: “Đi chuẩn bị đi, ta muốn tắm rửa.”
Hoắc lang đối với vị Bùi phu nhân kia tựa hồ đặc biệt kính trọng, nàng cần cố gắng để Bùi phu nhân không bài xích nàng. Ngày mai hoặc ngày kia có trận chiến lớn, nàng cần dưỡng sức, tuyệt đối không thể xảy ra sơ suất vào thời khắc quan trọng.
---
Bùi Oanh vẫn chưa biết có người muốn lấy lòng mình. Nàng ngủ một giấc thật yên ổn, sáng dậy dùng xong điểm tâm, bắt đầu cân nhắc chuyện gặp mặt với Sĩ Thư.
Bất kể thế nào, việc Tri Chương mạo phạm tiểu thư nhà người ta là sự thật. Vì vậy, Bùi Oanh nghĩ đi nghĩ lại, sai Tân Cẩm đến kho lấy một bộ trang sức mang đến, sau đó truyền lời mời Sĩ Thư qua.
Không lâu sau, Bùi Oanh liền gặp được vị tiểu thư họ Sĩ đến từ Giao Châu này.
Thiếu nữ chừng mười sáu, mười bảy tuổi, dáng người nhỏ nhắn, diện mạo ngọt ngào, đôi mắt sáng long lanh như mắt mèo. Nàng mặc áo tròn cổ màu lam nhạt, bên dưới là váy dài màu hồng phấn, tóc dài chỉ búi gọn bằng một cây trâm gỗ, ngoài cây trâm ra không có vật trang sức nào khác.
Câu nói “Bùi phu nhân danh tiếng vang xa” mà nàng từng nói với Hoắc Tri Chương không phải lời nịnh bợ sáo rỗng, mà thật sự nàng đã nghe qua danh tiếng của vị phu nhân này.
Nghe nói Bùi phu nhân dung mạo tuyệt mỹ, Thương Hành Bùi Thị do một tay nàng dựng nên, tài sắc vẹn toàn, rất được Hoắc Đình Sơn coi trọng.
Trước khi gặp mặt, Sĩ Thư còn chút nghi ngờ, dù sao tính tuổi thì đối phương ít nhất cũng đã ba mươi lăm.
Nhưng hiện tại…
Thiếu nữ ngẩn người đứng yên tại chỗ, hiếm khi lộ ra chút cảm xúc chân thật. Nàng ngơ ngác nhìn mỹ phụ tóc mây buông xuống vai, phong thái rạng rỡ không xa. Năm tháng đọng lại quanh thân nàng vẻ ôn nhu dịu dàng, ánh nắng rực rỡ len qua cửa sổ chiếu lên người nàng, tựa hồ khiến cả nàng cũng rạng ngời hơn.
Bùi Oanh mỉm cười, " Sĩ tiểu thư đã đến, mời ngồi."
Sĩ gia vốn là một đại tộc, phụ thân của Sĩ Thư có đến sáu người huynh đệ ruột thịt, tổ phụ lại càng có thêm nhiều anh em. Do đó, từ nhỏ nàng đã lớn lên giữa đám đông người thân thích. Bàn về kinh nghiệm nhìn người, Sĩ Thư tự nhận mình vượt xa những tiểu thư đồng lứa.
Vẻ hòa nhã của người trước mặt là chân thành thực sự. Sĩ Thư thả lỏng đôi chút trong lòng, nhưng không lập tức ngồi xuống theo lời Bùi Oanh mà trước tiên cung kính hành lễ, cố gắng giữ giọng mình không quá ngọt ngào:
"Tiểu nữ, Sĩ Thư, nữ nhi của Sĩ gia tại Giao Châu, ra mắt Bùi phu nhân. Lúc nãy lần đầu diện kiến, trong thoáng chốc ngỡ như thấy tiên nữ từ trời hạ phàm, khiến tiểu nữ thất thần. Mong phu nhân chớ trách tội."
Bùi Oanh cười nhàn nhạt: "Không cần đa lễ."
Sĩ Thư thẳng người dậy, ngượng ngùng nở một nụ cười với Bùi Oanh, sau đó mới từng bước nhỏ ngồi xuống.
"Ta nghe Tri Chương nói, mấy ngày trước tiểu thư đã giúp đỡ không ít trong quân y doanh. Thật hiếm có dịp đến quân doanh làm khách mà vẫn bận rộn như vậy." Bùi Oanh ôn hòa nói.
Sĩ Thư vội đáp: "Phu nhân nói vậy khiến tiểu nữ không dám nhận. Nếu không có Hoắc nhị lang quân khi trước cứu ta khỏi cảnh dầu sôi lửa bỏng, chỉ e ta cùng mấy người hầu đã sớm luân hồi chuyển kiếp, đâu thể an ổn như hôm nay. Ân cứu mạng, tiểu nữ suốt đời khắc cốt ghi tâm. Quân doanh có chỗ nào cần đến tiểu nữ, đó là phúc phận của tiểu nữ."
Bùi Oanh làm như không biết lý do nàng rời khỏi Giao Châu, nhẹ nhàng hỏi: "Giao Châu là vùng đất nhân kiệt địa linh, vì sao tiểu thư lại phải rời bỏ quê hương?"
Sĩ Thư siết nhẹ ngón tay, như đang cân nhắc, nhưng rất nhanh nàng hạ quyết tâm, đáp lời:
"Giả như có lựa chọn, e rằng chẳng ai nguyện rời bỏ quê hương, rời xa nơi nuôi dưỡng mình. Không giấu phu nhân, phụ thân ta từng là tộc trưởng Sĩ gia, chống đỡ vinh quang một nhánh của tộc. Nhưng hai năm trước, phụ thân ta lâm bệnh nặng. Lúc đó, người đã sắp đặt để trưởng huynh ta dần tiếp quản vị trí của mình. Nhưng thúc phụ ta lại sinh lòng dạ bất chính, nhòm ngó ngôi tộc trưởng. Sau đó, ông ta bày kế sát hại song thân cùng trưởng huynh ta, còn muốn ép ta tái giá với một lão ông năm mươi tuổi có thói xấu. Ta... ta không thể sống nổi ở Giao Châu, chỉ đành lưu lạc tha hương..."
Bọn họ nhất định sẽ tra xét lai lịch của nàng. Thay vì bị tra ra rồi mới thú nhận, chi bằng giờ bổ sung những lời chưa nói hết.
Nàng đã từng nói với Hoắc Tri Chương rằng phụ thân nàng là tộc trưởng, và nàng bỏ trốn đến đây để tránh hôn ước. Những lời đó không phải hư ngôn, chỉ là lúc ấy chưa kể hết mà thôi.
Bùi Oanh không ngờ đối phương lại thành thật đến vậy. Nàng hỏi gì, thiếu nữ liền đáp lời hết thảy.
Có câu nói rằng: "Chân thành là vũ khí tối thượng."
Giờ đây, nhìn đôi mắt đỏ hoe của Sĩ Thư, Bùi Oanh thở dài. Đối phương bất quá chỉ mười sáu mười bảy tuổi, không khác gì tuổi của nữ nhi nàng. Nàng nhẹ giọng nói:
"Còn sống là tốt rồi. Biết đâu ngày sau sẽ có lúc cùng cực chuyển thành thái lai."
Dứt lời, Bùi Oanh lấy từ bên cạnh ra một chiếc hộp gấm:
"Khách nữ trẻ tuổi đến chơi, ta luôn tặng một món lễ nhỏ. Nhưng nay đang hành quân bên ngoài, mọi thứ đều giản tiện, chỉ e không được tinh tế như thường ngày. Tiểu thư xem có thích không?"
Lễ vật từ bậc trưởng bối, không thể từ chối. Sĩ Thư vội vàng cảm tạ, cẩn trọng nhận lấy, rồi mở hộp trước mặt Bùi Oanh.
Trong hộp là một bộ trang sức trân châu, tổng cộng chín món. Mỗi viên ngọc trai đều lớn tròn, sáng ngời dưới ánh mặt trời.
Sĩ Thư thoáng sững người.
Đối phương chỉ nói là nữ khách đến thăm, không hề nhắc đến Hoắc nhị lang nửa lời. Bộ trang sức này không phải dùng để hời hợt đuổi khéo nàng.
Người nhà của chú c.h.ó nhỏ (ý nói Hoắc nhị lang) còn tốt hơn nàng tưởng.
---
Buổi tối, Hoắc Đình Sơn trở về. Nghe Bùi Oanh kể đã gặp Sĩ tiểu thư, hắn bèn hỏi:
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]