Mạnh Linh Nhi đôi mắt khẽ lóe sáng: “Giờ đã muộn, mẫu thân có lẽ ngày mai mới đi tìm Sĩ tiểu thư.”
Hoắc Tri Chương bất ngờ đứng bật dậy từ chỗ ngồi, “Muội muội, ta chợt nhớ ra còn việc chưa hoàn thành, xin phép đi trước.”
Tiểu cô nương mỉm cười, “Ừ, nhị ca cứ lo việc đi.”
Bóng dáng người nọ bước đi thoăn thoắt, thoáng chốc đã không còn thấy tăm hơi. Mạnh Linh nhi nhìn theo hướng hắn biến mất, khẽ vuốt cằm: “Chưa rõ sao? Ta thấy như là có chút động lòng rồi đấy.”
Không hề hay biết mình vừa bị muội muội lén thử dò xét, Hoắc Tri Chương sau khi rời khỏi chính sảnh liền rẽ vào hành lang phía Tây, đi qua một đoạn rồi đến trước một gian viện nhỏ.
Viện nhỏ thanh u, từ cửa viện nhìn vào có thể thấy bên trong đèn đuốc sáng rực như ban ngày.
Nàng vẫn chưa nghỉ ngơi.
Người đã đứng trước cổng viện của nàng, nhưng Hoắc Tri Chương lại không khỏi do dự.
Sau chuyện đó, hắn luôn không biết phải đối diện với nàng thế nào.
“Hoắc lang?”
Bên trong đột nhiên vang lên một giọng nữ, âm thanh mềm mại như hòa cùng mật ngọt, chỉ hai chữ ngắn ngủi mà cũng thấm đẫm một loại ngọt ngào.
Dù đã nghe qua nhiều lần, Hoắc Tri Chương vẫn cảm thấy sau gáy như bị điện giật, da gà nổi khắp.
Hắn vẫn chưa quen, nhưng lại chẳng có cách nào. Vì Sĩ tiểu thư từng nói rằng, các tiểu thư ở Giao Châu đều có giọng nói và ngữ điệu như vậy, bẩm sinh đã thế, không thể thay đổi.
Hoắc Minh Tuấn chân như mọc rễ, đứng như khúc gỗ trước cổng.
Rất nhanh, từ bên trong bước ra một dáng người nhỏ nhắn.
Ánh trăng rải xuống nàng, như khoác lên một lớp sa mỏng. Thiếu nữ bước đến trước mặt thiếu niên, ngẩng đầu nhìn hắn, nàng có đôi mắt to tròn, đuôi mắt hơi cong lên, giống như mắt mèo, lấp lánh nước, tràn đầy tình ý, phản chiếu bóng hình người đối diện, tựa như trong mắt chỉ chứa mỗi hắn.
Hoắc Tri Chương đối diện ánh mắt nàng một thoáng rồi nhanh chóng dời đi, hắn vừa định mở miệng thì người đối diện đã nói trước:
“Hoắc lang, mấy ngày nay huynh đều không đến tìm ta, ta cũng chẳng tìm thấy huynh, huynh có phải giận ta rồi không? Xin lỗi huynh, đều tại ta hôm đó chần chừ, cuối cùng vẫn nghe theo tiếng lòng ‘thích Hoắc lang’, không đẩy huynh ra. Nhưng nếu ta biết huynh buồn bực đến vậy, dù sau này có đau lòng, có hối hận thế nào, ta cũng nhất định sẽ rời xa…”
Giọng nói nhẹ nhàng, ngọt ngào như ngâm trong mật ong.
Trong đầu Hoắc Tri Chương như có tia lửa nổ tung, sau lưng hắn tê dại một mảnh.
Trước kia nghe Sĩ tiểu thư nói, tuy hơi không quen, nhưng còn gượng được. Nhưng từ sau khi hắn mạo phạm nàng, nay nghe nàng cất lời, nhất là khi đối phương còn thẳng thắn bày tỏ tâm ý như vậy, Hoắc Tri Chương không khỏi hoảng hốt, tay chân không biết đặt vào đâu.
“Nàng, nàng đừng nghĩ nhiều, ta không giận.” Hoắc Tri Chương bất đắc dĩ đưa mắt nhìn lại nàng.
Hắn nhìn thấy ánh lệ lấp lánh trong mắt nàng, không khỏi nói thêm một câu: “Hôm nay ta đã nói với phụ mẫu về chuyện của chúng ta, có lẽ ngày mai hoặc ngày kia, mẫu thân ta sẽ đến tìm nàng trò chuyện.”
Đôi mắt Sĩ Thi thoáng hiện vẻ kinh ngạc, nàng vội cúi đầu che đi cảm xúc trong mắt.
Hoắc Tri Chương ngỡ nàng sợ hãi, bèn an ủi:
"Nàng chớ lo lắng. Mẫu thân ta rất dễ gần, hơn nữa việc này là lỗi của ta, bà sẽ không làm khó nàng đâu."
Sĩ Thi vẫn cúi đầu, tay xoắn lấy những ngón tay trắng nõn của mình:
" Bùi phu nhân nổi danh thiện lành, tất nhiên là người dễ gần. Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc bà là mẫu thân của Hoắc lang, ta không khỏi căng thẳng, lo sợ mình thất lễ, khiến huynh bị mất thể diện trước phu nhân."
Việc Hoắc U Châu tái giá năm kia là chuyện mà thiên hạ đều biết. Ai ai cũng hiểu rằng, giữa kế mẫu và con cái trưởng thành thường khó thân thiết, thậm chí đôi lúc còn như đối địch.
Hoắc Tri Chương khẽ cười:
"Mẫu thân ta không phải người câu nệ lễ nghi, nàng cứ coi như trò chuyện bình thường là được."
Nghe vậy, Sĩ Thi như được trút bỏ gánh nặng, nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng tựa trăng non, môi khẽ cong:
"Được, ta nghe lời Hoắc lang."
Hoắc Tri Chương nhanh chóng quay mắt đi nơi khác, cất lời cứng nhắc:
"Ta đi đây, nàng cũng mau nghỉ ngơi đi."
Nói đoạn, Hoắc Tri Chương vội vã rời đi. Là người luyện võ, tai thính mắt tinh, hắn để ý sau lưng không có tiếng bước chân.
Nàng vẫn còn đứng đó sao?
Phía trước là hành lang bên, nhân lúc rẽ vào đó, Hoắc Tri Chương len lén liếc sang một chút, chỉ thấy bóng dáng nhỏ nhắn kia vẫn đứng trước cổng viện.
Nàng vẫn đang nhìn về hướng này.
Trong lòng hắn thoáng chốc xuất hiện cảm xúc phức tạp khó tả. Hoắc Tri Chương không rõ cụ thể là gì, chỉ cảm thấy một nơi nào đó trong tim như tê dại, ngứa ngáy.
Chỉ khi hắn đã đi xa hẳn, Sĩ Thi mới chầm chậm xoay người trở vào phòng.
Trong phòng, nha hoàn Hồng Đan đang dọn dẹp bát đũa, thấy tiểu thư trở về thì thở phào nhẹ nhõm:
"Tiểu thư, đêm xuân miền Bắc lạnh lẽo, người chớ đứng mãi ngoài trời, lỡ nhiễm lạnh thì biết làm sao?"
Hôm nay cũng như mấy ngày trước, tiểu thư dùng cơm xong liền vội vã ra ngoài viện, nhưng không đi đâu xa, chỉ quanh quẩn trong sân, ánh mắt không rời khỏi cửa viện.
Hồng Đan biết, tiểu thư là đang chờ Hoắc nhị lang, nhưng lại không hiểu, nếu đã muốn gặp người, sao không đến trước cửa viện của hắn mà chờ, lại cứ loanh quanh trong viện mình?
Nếu chẳng may đối phương không đến, chẳng phải sẽ chẳng thấy được người hay sao?
"Không sao, thân thể ta vẫn khỏe mà." Sĩ Thi cười tươi như hoa.
Giọng nàng vốn đã mềm mại ngọt ngào, nay lại càng thêm cuốn hút. Nhưng nếu Hoắc Tri Chương có mặt, hắn sẽ nhận ra có sự khác biệt. Lúc nói chuyện với hắn, sự ngọt ngào ấy đạt đến mười phần, còn bây giờ chỉ khoảng bảy phần.
Sĩ Thi ngồi trên trường kỷ bên song cửa, tận hưởng làn gió xuân mát mẻ, lòng vui vẻ nhớ lại chuyện vừa xảy ra.
Hắn nói rằng hôm nay đã thưa chuyện với phụ mẫu về chuyện của họ.
Chuyện này quả thật ngoài sức tưởng tượng của nàng. Nhưng càng chứng minh rằng nàng đã không sai khi đặt cược vào hắn. Hắn còn đáng tin cậy hơn những gì nàng nghĩ, không uổng công nàng dày công sắp đặt mối nhân duyên "nhất kiến chung tình" kia, cũng như những ngày dài vất vả ra vào quân y doanh, từng bước tính toán cẩn thận đến hôm nay.
Ngày ấy, tình cờ gặp quân đội U Châu, một kế hoạch báo thù đã lập tức hình thành trong tâm trí nàng.
Mối huyết hải thâm thù vì cái c.h.ế.t của song thân và trưởng huynh không thể không trả. Nhưng chỉ với sức của nàng và đệ đệ đang lẩn trốn, làm sao đối phó nổi người thúc phụ đã g.i.ế.t huynh đoạt quyền, giờ đang nắm trong tay toàn bộ quyền lực của Sĩ tộc?
Quân đội U Châu là một lưỡi dao. Gặp được họ có lẽ là cơ hội duy nhất của nàng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]