Bùi Oanh không để ý đến hắn, cứ thế bước ra ngoài:
“Đại tướng quân để năm vạn binh sĩ ở đó không dùng, tự mình đi tập kích doanh trại quân Duyện Châu vào ban đêm. Ta thân là phu nhân của Đại tướng quân, cũng phải lấy thân làm gương, sao có thể phiền đến hỏa đầu quân?”
Hoắc Đình Sơn: “…”
Rèm trướng lay động rồi rũ xuống, trong đại trướng chỉ còn lại mình hắn. Người nam nhân đưa tay ấn vào trán, cảm giác một điềm báo không lành dâng lên trong lòng.
Hoắc Minh Tuấn vừa nhận được tin phụ thân tử trận, lập tức sai người truyền tin cho Thạch Hướng Tùng, Thạch Thái thú, yêu cầu ông ta tạm thời quản lý Lạc Dương, còn mình thì cưỡi ngựa phi nhanh về biên giới Tư Châu và Dự Châu.
Trải qua những ngày đêm đội sương đội gió, không ngừng nghỉ, trên đường thay ngựa hai lần tại dịch trạm, Hoắc Minh Tuấn cứ thế đi gấp suốt chặng đường. Nỗi đau khổ dằn xé trong lồng n.g.ự.c khiến hắn bồn chồn không yên.
Trong ký ức từ khi còn nhỏ đến giờ, phụ thân luôn là một người bận rộn. Ông bận theo thầy học hành, bận giúp tổ phụ xử lý đám hào cường ở U Châu, bận gánh vác đại kỳ của Hoắc gia rồi tiếp tục chinh chiến nam bắc.
Những lần phụ thân rảnh rỗi có thể đếm trên đầu ngón tay, mà mỗi lần gặp hắn cũng chỉ là hỏi han việc học, kiểm tra bài vở, thỉnh thoảng chỉ dạy đôi lời.
Uy nghiêm, trịnh trọng, bận rộn, không thể vượt qua, gần như đó là toàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-tu-hien-dai-mau-than-ta-danh-chan-tu-phuong/3744522/chuong-238.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.