Hắn trước đây từng ngâm nước, cũng từng toát mồ hôi, y phục và vải dùng để băng bó không biết đã bao nhiêu ngày chưa thay, hoặc có thay rồi nhưng vì không được chữa trị cẩn thận nên vết thương nơi mép đã lật lên nghiêm trọng, thậm chí còn thoang thoảng bốc ra mùi hôi thối.
“Chủ công, mỗ cần trước tiên cắt bỏ phần t.hịt thối của ngài.” Phùng Ngọc Trúc nghiêm trọng nói.
“Ngươi cứ làm đi.”
Bùi Oanh mơ một giấc mộng, mộng thấy Hoắc Đình Sơn trở về từ chiến trường.
Sau khi giấc mộng kết thúc, nàng chìm vào trong tầng mây dày đặc, được bao bọc kín kẽ. Cái lạnh của đêm thu dường như bị ngăn cách bên ngoài, chỉ còn lại một sự ấm áp ngập tràn.
Sáng hôm sau, Bùi Oanh tỉnh lại, chỉ cảm thấy mình đã ngủ một giấc thật dài, thật dài. Tấm rèm ở vị trí cửa sổ trong trướng bị cuốn lên một chút, gió và ánh sáng mặt trời lẻn vào, chiếu thành một cột sáng xiên nghiêng, làm những hạt bụi nhỏ lơ lửng trong không trung hiện rõ mồn một.
Bùi Oanh nhìn hồi lâu, chợt nhận ra trong mũi thoang thoảng mùi thuốc, nàng theo bản năng muốn ngồi dậy xem xét nơi phát ra mùi.
Kết quả, lần đầu tiên chưa thể dậy được, bởi cánh tay dài đang quấn lấy eo nàng không chịu buông ra. Hắn ôm lấy nàng bằng một tư thế không c.h.ặ.t cũng không lỏng, khiến nàng bị gắn c.h.ặ.t vào lòng hắn.
Bùi Oanh giật mình, vội nghiêng đầu nhìn.
Người nam nhân vẫn nhắm mắt lúc này đang ôm lấy eo nàng, cằm áp vào hõm cổ nàng, hơi thở nhẹ phả lên má, mang theo cảm giác ngứa ngáy chậm rãi nhận ra sau đó.
Động tác nghiêng đầu của nàng khiến Hoắc Đình Sơn từ từ mở mắt, nhưng hắn chỉ nhìn một cái rồi lại nhắm mắt, đưa tay thăm dò trán Bùi Oanh, lẩm bẩm: “Cuối cùng cũng hạ sốt, phu nhân ngủ thêm chút nữa đi.”
Bùi Oanh hoàn toàn tỉnh táo.
Thì ra không phải mộng.
Là hắn thật sự đã trở về…
“Hoắc Đình Sơn, ngài buông ra trước, để ta xem ngài bị thương ở đâu.” Bùi Oanh vỗ nhẹ cánh tay dài đang quấn lấy eo nàng.
Người nọ vẫn không nhúc nhích, “Đều đã ổn cả rồi, không sao đâu.”
“Hoắc Đình Sơn!” Lời này của nàng ít nhiều mang theo chút giận.
Người nam nhân mở mắt, trong mắt tràn ngập ý cười, “Phu nhân quan tâm ta đến vậy, vi phu thật là vui sướng.”
Bùi Oanh thấy hắn để trần phần thân trên, nhưng trên người quấn đầy những dải vải, dày đặc như một chiếc áo, có vài chỗ thấm ra vết m.á.u nhàn nhạt, khiến mắt nàng đau nhói, “Ngài bị thương sao không lập tức quay về đại bản doanh?”
Những vết thương này vừa nhìn đã biết là từ ngày chìm thuyền mà ra. Khi đó đã là sáu ngày trước, hắn vậy mà kéo dài đến tận bây giờ…
"Ta bận việc, xong rồi mới trở về." Hoắc Đình Sơn nằm nghiêng trên giường, nắm lấy một bàn tay của Bùi Oanh, nhẹ bóp đầu ngón tay nàng: "Mấy hôm trước, ta lén thâm nhập doanh trại quân Duyện Châu trong đêm, ám sát Nguyên Duyện Châu và Tiểu Giang Vương. Chủ soái cả hai đều đã trận vong, phu nhân, trận chiến này có thể kết thúc rồi."
Bùi Oanh chăm chú nhìn hắn, nhìn khóe môi hắn nhếch lên thành nụ cười, mà hốc mắt nàng lại đỏ ửng.
Hoắc Đình Sơn vốn định giải thích hành trình của mình, muốn đem tin vui kể cho nàng, khiến nàng cao hứng, tiện thể khoe khoang chút chiến công. Không ngờ lại làm nàng xúc động mà rơi lệ.
Hắn vốn đang nằm trên giường, nay liền bật dậy, muốn nói lời an ủi nhưng đã không kịp, nước mắt trong đôi mắt đỏ hoe của nàng tụ lại rồi lăn xuống.
Một giọt nước mắt rơi trên mu bàn tay Hoắc Đình Sơn, rõ ràng chỉ là một giọt nước nhẹ nhàng rơi xuống, chẳng nặng hơn lông nhạn là bao, nhưng lại khiến hắn như bị đ.â.m vào tay, vô thức rụt lại.
Hắn hiếm khi cảm thấy như lâm đại địch, vội ôm nàng vào lòng. Ngón tay thô ráp lướt qua hàng mi nàng, nói: "Phu nhân chớ khóc. Lúc đó tình thế nguy cấp, thực sự là cơ hội ngàn năm có một. Cơ hội ấy nếu lỡ sẽ không còn, ta đều đã cân nhắc cả. Sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Ta sao nỡ để phu nhân thành quả phụ."
Hắn vừa dứt lời, liền bị nàng trừng mắt nhìn.
Hoắc Đình Sơn thấy nàng cuối cùng cũng ngừng khóc, thở phào nhẹ nhõm đồng thời vô cùng phấn khích, cười hỏi: "Phu nhân để tâm đến ta, phải không?"
Ánh mắt hắn cháy bỏng, nóng rực đến mức như muốn cuốn người vào ngọn lửa lớn.
Bùi Oanh bị hắn nhìn đến bối rối, vội dời mắt đi.
"Ta biết là vậy mà."
"Ừm."
Hai giọng nói cất lên gần như cùng lúc. Một giọng trầm thấp mạnh mẽ, âm lượng bình thường; giọng kia nhẹ như gió lướt qua, tựa như bông tuyết nhè nhẹ rơi xuống.
Hoắc Đình Sơn thoáng nghĩ mình nghe nhầm.
Hắn như bị định thân, dừng mọi động tác, nhìn không rời người trong lòng. Yết hầu của nam nhân khẽ chuyển động: "Phu nhân..."
"Đại tướng quân, Đại công tử đến." Bên ngoài bất ngờ vang lên tiếng binh sĩ báo.
Hoắc Đình Sơn hơi giật giật gân xanh trên trán, không chút áy náy bắt vị trưởng tử phong trần mệt nhọc đến đây làm chân sai vặt: "Song thân còn phải dưỡng thương, giờ không tiện gặp hắn. Bảo hắn tạm thời thay ta xử lý việc quân."
Chỉ một câu đã đuổi binh sĩ đi.
Binh sĩ nhận lệnh, nhanh chóng rời xa.
Trong trướng, không gian trở lại yên tĩnh ban đầu, dường như còn pha lẫn thêm điều gì đó không rõ ràng.
"Phu nhân, nàng vừa nói gì, nói lại một lần nữa được không?" Giọng hắn hạ thấp, mang theo vài phần dụ dỗ hiển hiện rõ ràng.
Ánh mắt hắn rực cháy không giảm chút nào, khiến Bùi Oanh không dám đối diện, cúi thấp mắt rồi lại ngẩng lên: "Là thích ngươi."
Khoảnh khắc này rực rỡ tựa "Hoa đăng sáng như cây lửa, trăm nhánh bừng lên vẻ huy hoàng", vậy mà vẫn không đủ để khái quát. Hoắc Đình Sơn chỉ cảm thấy thế gian bỗng chốc bừng sáng.
Hắn cúi xuống, hôn lên vầng trán nhẵn mịn của nàng, sau đó men theo xuống, đặt một nụ hôn nồng cháy trên đôi môi đỏ thắm: "Ta cũng thích phu nhân."
Vừa dứt lời, bàn tay to của hắn vòng ra sau gáy nàng, ôm c.h.ặ.t rồi trao nàng nụ hôn sâu đầy chiếm hữu.
Trong trướng thêm vài phần xuân ý ấm áp, Bùi Oanh bất chợt đẩy mạnh hắn ra, đối diện ánh mắt như lang như hổ của nam nhân, nàng bình thản đứng dậy khỏi giường.
Giữa chừng bị hắn kéo một cái, nhưng nàng quả quyết gạt tay hắn ra: "Tướng quân thân mang thương tích, những ngày này vẫn nên tĩnh dưỡng cho tốt, đừng làm việc khác."
Hoắc Đình Sơn: "..."
Được rồi, nàng còn chưa hết giận đây.
Hai người tỉnh dậy đã là giờ Mùi, đã qua mất bữa trưa. Bùi Oanh sáng sớm vừa hạ sốt, giờ ngồi trong trướng cảm thấy không yên: "Ta đi lấy ít đồ ăn, ngài ăn xong rồi ngủ thêm một giấc."
Hoắc Đình Sơn chau đôi mày rậm: "Đồ ăn thì để hỏa đầu quân lấy là được, sao lại phải phiền phu nhân đi một chuyến?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]