Nàng vừa tỉnh lại, ý thức vẫn chưa thật sự tỉnh táo, không phân rõ được đây là mộng hay thực, hôm nay là ngày nào.
“Đại tướng quân đã về!”
Tiếng hô cao vút từ xa vọng lại như sóng biển dâng trào, từng lớp từng lớp cuộn đến, nhưng khi xuyên qua màn trướng, âm thanh đã trở nên mơ hồ đi nhiều.
Bùi Oanh sững người.
Đã trở về?
Chẳng lẽ Sa Anh dẫn người tập kích doanh trại quân Duyện Châu trong đêm, bí mật đưa Hoắc Đình Sơn trở về rồi?
Nàng phải ra ngoài xem thử.
Bùi Oanh chống tay ngồi dậy trên giường, động tác khó khăn và chậm chạp. Nàng vẫn còn phát sốt, lại chưa được nghỉ ngơi đầy đủ, toàn thân từ xương cốt đến cơ bắp đều đau nhức rã rời.
Thậm chí, Bùi Oanh có ảo giác rằng mỗi lần nàng cử động, đều nghe được âm thanh lách cách tựa như bánh răng máy móc vận hành trong cơ thể mình.
Nàng giống như một cỗ máy cũ kỹ đang khởi động.
Khi nàng ôm lấy chiếc chăn gấm ngồi dậy, bất chợt nghe thấy tiếng động rõ ràng của màn trướng bị vén lên.
Mỹ phụ bất giác ngẩng đầu nhìn, đôi mắt không ngừng co lại.
Màn trướng bị vén lên, một bóng hình cao lớn đứng nơi cửa lều. Ánh trăng bên ngoài nghiêng nghiêng chiếu vào, trước rọi lên người ấy, sau lan tỏa sáng cả một góc bên trong.
Người kia đứng ngược sáng, Bùi Oanh không thấy rõ dung mạo, nhưng bóng dáng ấy lại vô cùng quen thuộc với nàng.
Đôi mắt nàng không ngừng đỏ hoe.
Hoắc Đình Sơn đứng nơi cửa lều, nhờ ánh trăng nhìn rõ gương mặt người đang nằm trên giường. Nàng mặc nội y màu hạnh nhạt, mái tóc mây xõa xuống bờ vai, ánh trăng sáng trong chiếu lên làn da trắng ngần của nàng, càng làm đôi mắt long lanh kia đỏ rực đến lạ thường.
Đỏ thẫm, tựa như đôi mắt của thỏ con.
Hoắc Đình Sơn thấy ánh mắt nàng ngẩn ngơ, chỉ chăm chú nhìn hắn mà không nói lời nào, tựa như vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo. Nam nhân khẽ nhếch môi:
“Mới vài ngày không gặp, phu nhân đã không nhận ra ta rồi? Một đêm phu thê, trăm ngày ân nghĩa, ta tự thấy tình cảm của chúng ta rất sâu đậm mà.”
Nói xong, hắn tự nhiên bước vào trong, tiện tay thả mấy viên dạ minh châu ra.
Ánh sáng lập tức lan tỏa, soi rọi khắp nội thất trong lều. Bùi Oanh nhìn rõ gương mặt người tới, cũng nhìn thấy bóng dáng hắn in trên mặt đất.
Nàng chậm rãi chớp mắt.
“Thật không nhận ra sao? Phu nhân…”
Trong lòng đột nhiên có thêm một mảnh mềm mại, lời phía sau của Hoắc Đình Sơn nghẹn lại nơi cổ họng. Hắn cảm nhận được nàng đang ôm c.h.ặ.t lấy hắn.
Tâm tình lập tức trở nên thư thái hơn nhiều, sự mệt mỏi của việc gấp rút đi đường suốt đêm phút chốc tan biến như mây khói. Tinh thần lại phấn chấn hẳn lên, Hoắc Đình Sơn nâng tay ôm lấy người trong lòng, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn hẳn:
“Bị dọa sợ rồi sao?”
Người trong lòng ngước mắt nhìn lên, đôi mắt vốn đỏ hoe giờ đã ngấn lệ, từng giọt lệ như hạt châu đứt dây không ngừng rơi xuống, thấm lên áo ngoài của hắn, cũng làm ướt vạt áo của nàng.
Hoắc Đình Sơn cảm thấy tim mình đột nhiên đập nhanh, chưa từng có lúc nào nhanh đến thế. Nhịp đập dồn dập khiến n.g.ự.c hắn đau nhói, tựa như khi ở dưới nước bị người ta c.h.é.m vài nhát dao, cũng không khó chịu bằng bây giờ.
Nhưng hắn biết rõ, trong nỗi đau ấy lại xen lẫn một niềm vui mừng không thể ngăn nổi.
Cảm giác ấy, như men rượu nồng khó diễn tả, như thắng trận mà không biết nên bày tỏ thế nào, quả thật không gì sánh được!
“Ta từng nói, nếu chưa nghe được một câu ‘trượng phu tốt’ từ phu nhân, dù chỉ còn nửa bước vào cửa Diêm Vương, ta cũng phải quay lại.” Hoắc Đình Sơn cười trầm thấp nói.
“Đừng nói mấy chuyện Diêm Vương với không Diêm Vương nữa, không được ăn nói bậy bạ.” Bùi Oanh trách khẽ.
“Được, tất cả đều nghe theo phu nhân.” Hoắc Đình Sơn không chút phản đối.
Hắn đang định nói thêm điều gì, chợt cảm giác được tay nàng đang ôm lấy cánh tay hắn từ từ buông lỏng, không chỉ tay mềm nhũn mà cả người cũng bắt đầu trượt xuống.
Hoắc Đình Sơn khẽ sửng sốt, vội vàng đưa tay đỡ lấy nàng. Chính lúc đó, hắn mới chạm phải làn da lộ ra ngoài của nàng.
Nóng đến khác thường, không phải nhiệt độ bình thường chút nào.
Trong lòng người nam nhân chấn động, lập tức bế nàng lên, vài bước đã đến bên nhuyễn tháp, thấy trên tháp chỉ có dấu vết ngủ ở mé ngoài, ánh mắt hắn càng thêm dịu dàng.
Đặt nàng xuống, Hoắc Đình Sơn định đứng dậy gọi Phùng Ngọc Trúc vào, nhưng vừa nhấc người đã phát hiện tay nàng vẫn nắm c.h.ặ.t lấy vạt áo ngoài của hắn.
Khóe miệng Hoắc Đình Sơn cong lên một độ cung sâu hơn, hắn cúi đầu hôn nhẹ lên mu bàn tay của Bùi Oanh, sau đó gỡ tay nàng đang níu lấy áo hắn, thấp giọng nói:
“Phu nhân, ta đi rồi sẽ quay lại ngay.”
Phùng Ngọc Trúc thực chất đã sẵn sàng từ trước, chỉ là sau khi Hoắc Đình Sơn trở về quân doanh, việc đầu tiên hắn làm là trở lại trướng chính, nên y đành đứng ngoài chờ.
Hoắc Đình Sơn quả nhiên nói đi rồi về ngay, lần này trở lại còn dẫn theo Phùng Ngọc Trúc mang theo hòm thuốc.
Chỉ mới rời đi trong chốc lát, hắn đã thấy người trên tháp co rúm lại, dáng vẻ như sợ lạnh, cũng tựa như thiếu cảm giác an toàn, cuộn mình thành một khối. Hoắc Đình Sơn vội vàng kéo tấm chăn gấm bị nàng đè bên dưới ra đắp lên:
“Văn Thừa, mau tới xem bệnh cho phu nhân.”
Phùng Ngọc Trúc biết tính hắn, không dám chậm trễ, nhưng vẫn nói:
“Chủ công, để thuộc hạ chẩn đoán cho chủ mẫu trước, trong lúc đó xin ngài chuẩn bị sơ qua việc thay y phục, cũng để vệ binh dùng nước muối sinh lý rửa qua vết thương cho ngài.”
“Được.” Hắn gật đầu.
Hoắc Đình Sơn ở bên ngoài xử lý vết thương, màn trướng được vén lên, có thể nhìn thẳng vào trong. Hắn nhìn thấy Phùng Ngọc Trúc bắt mạch cho Bùi Oanh, sau đó thuần thục lấy ra một chiếc khăn gấm đặt dưới tay nàng, rồi lấy kim bạc từ trong hộp ra.
Rõ ràng là muốn chích máu.
Sắc mặt Hoắc Đình Sơn lập tức biến đổi, không màng đến việc vệ binh vẫn đang tháo băng trên vết thương, gần như cởi trần bước vào trong:
“Sao lại muốn chích máu?”
Máu này đâu phải tùy tiện mà lấy, mỗi lần chích máu, nhất định tổn thương đến cơ thể.
Phùng Ngọc Trúc bất đắc dĩ đáp:
“Chủ công, từ khi nghe tin ngài tử trận, chủ mẫu liền bắt đầu sốt cao, hơn nữa sốt mãi không dứt. Thuộc hạ đã thử nhiều cách hạ sốt cho chủ mẫu nhưng đều thất bại, quả thực đã không còn cách nào khác. Nếu không chích máu, e rằng tối nay cơn sốt không thể lui.”
Hoắc Đình Sơn chau đôi mày rậm, im lặng một lúc rồi mới nói:
“Vậy ngươi tự cân nhắc, đừng lấy quá nhiều.”
Phùng Ngọc Trúc:
“Chủ công, bệnh từ tâm mà ra, đã là tâm bệnh thì cần tâm dược. Giờ ngài đã trở về, nghĩ rằng bệnh của chủ mẫu sẽ sớm tốt lên.”
Hoắc Đình Sơn lúc này mới giãn mày.
Sau khi Phùng Ngọc Trúc chích m.á.u xong cho Bùi Oanh, y chuyển sang xử lý vết thương của Hoắc Đình Sơn. Lúc này, y mới có tâm trí nhìn kỹ thương thế trên người hắn.
Nhìn xong, Phùng Ngọc Trúc không khỏi kinh hãi, không ngừng xót xa trách móc:
“Chủ công, ngài đúng là quá liều lĩnh rồi.”
Hoắc Đình Sơn đã cởi bỏ áo ngoài, băng vải quấn vết thương trước đó cũng đã tháo ra, lộ ra phía sau lưng đầy những vết thương dữ tợn. Một vết d.a.o c.h.é.m ngang từ bả vai kéo dài đến thắt lưng, một vết dài khác c.h.é.m chéo từ phía đối diện, gần như tạo thành một chữ “thập” nghiêng bằng m.á.u trên lưng hắn, chưa kể những vết nhỏ dày đặc quanh eo, tựa hồ là do d.a.o ngắn để lại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]