🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
“Nhưng mà, thân thể của ngài...” Lý Cùng Kỳ tỏ ra vô cùng lo lắng.

Hắn cho rằng nguy cơ lần này vẫn là quá lớn, một khi sơ suất, cả ván cờ liền thua trắng.

Hoắc Đình Sơn hiểu rõ lo ngại trong lòng hắn, liền mỉm cười. Tuy sắc mặt tái nhợt, nhưng khí thế vẫn như xưa, không hề suy giảm: “Năm ta còn trẻ, từng xuất thân là trinh sát. Ngươi cứ yên tâm, ta đã quyết ý rồi. Nếu thành công, Duyện Châu sẽ nằm trong tay. Vậy nên đừng khuyên nhủ thêm nữa.”

---

Màn đêm u tối dày đặc, đêm nay bầu trời giống như cái đêm con thuyền bị chìm, không một ánh sao cũng chẳng thấy bóng trăng.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, trời thu càng lúc càng thêm lạnh. Đêm về khuya, nhiệt độ giảm sâu hơn, trên mặt sông bắt đầu có sương mù. Vào lúc sương dày nhất, một binh sĩ Duyện Châu đang canh gác tinh mắt phát hiện bóng dáng một chiếc thuyền mờ ảo phía xa.

Chiếc thuyền ẩn hiện sau làn sương, chỉ lộ ra được đường nét mơ hồ, nhưng chỉ cần từng ấy cũng đã đủ khiến binh sĩ Duyện Châu kinh hãi không thôi.

Trên thuyền có rất nhiều người.

“Bách phu trưởng!” Hắn vội vàng chạy đi báo tin.

Cảng vụ Duyện Châu lập tức sôi sục như một con rồng dài vừa thức giấc. Ánh lửa từ các bó đuốc lần lượt bừng sáng, chiếu rọi một góc trời.

Cùng lúc đó, tại phía Tây Nam doanh trại Duyện Châu bỗng nhiên vang lên những âm thanh hỗn loạn. Nguyên nhân là từ trong rừng gần đó, hai khối lửa lớn một trước một sau bất thình lình lao ra.

Ngọn lửa cháy bừng bừng, cuồn cuộn tiến thẳng về phía doanh trại với tốc độ cực nhanh.

Quân lính canh gác lần đầu trông thấy cảnh tượng đó liền kinh hoảng, cứ ngỡ rằng từ địa ngục có ác quỷ trườn ra. Những “quỷ hỏa” ấy phát ra tiếng rít chói tai, tựa như ghim sâu vào lòng người, khiến ai nấy đều rợn ngợp không thôi.

“Có... có quỷ!”

Sau khi hai con "hoả trư" lao đi, Lý Cùng Kỳ dẫn theo hơn hai mươi binh sĩ U Châu bám sát phía sau. Tay trái cầm bó đuốc, tay phải lăm lăm trường đao, tiếng hét xung trận hoà vào tiếng rít, khoác lên khí lạnh thấu xương, gieo rắc sát khí rợn người.

Phía sau bọn họ, rừng cây rung động dữ dội, như thể còn có vô số binh mã chưa ra.

“Địch tập kích! Địch tập kích!”

“Mau cứu hỏa, mau đi lấy nước!”

“Chết tiệt, đám người này rốt cuộc từ đâu ra vậy?”



...

Doanh trại phía Tây Nam chìm vào cảnh hỗn loạn, mà ngọn lửa này chẳng mấy chốc đã lan khắp nơi, kéo theo nhiều binh lính đổ về phía Tây Nam.

Hiếm ai để ý rằng, trong lúc này, một bóng dáng đơn độc từ phía Đông Nam nhân lúc hỗn loạn mà lẻn vào trong doanh trại.

Hoắc Đình Sơn nấp sau một lều trại. Khi một đội quân vội vàng kéo về phía Tây Nam, hắn nhanh chóng kéo một tên lính ở cuối hàng lại.

Tên lính Duyện Châu thoạt đầu ngẩn ngơ, không hiểu tại sao trong trại lại xuất hiện một kẻ không mặc giáp, lại đi một mình như thế. Nhưng chỉ trong chớp mắt, một bàn tay lớn đã nhanh chóng bóp lấy cổ hắn, lực đạo mạnh mẽ đến mức xương cổ hắn kêu răng rắc, lúc ấy hắn mới giật mình kinh ngạc.

Đây là một trinh sát!

Nhưng hắn không còn cơ hội truyền tin báo nữa, cổ đã bị bóp chặt, không thể thở, đến nửa lời cũng không thoát ra được.

Hoắc Đình Sơn dùng sức mạnh ghê gớm bẻ gãy xương cổ tên lính này, sau đó nhanh chóng kéo hắn vào chỗ tối, lột bỏ khôi giáp và thay vào mình.

Cũng may hiện tại trong doanh trại có hai nơi xảy ra rối loạn, tuần tra không còn nghiêm ngặt như trước, bằng không hành động này đã không thể thuận lợi như thế.

Thay xong y phục, Hoắc Đình Sơn càng như cá gặp nước, “đường đường chính chính” đi sâu vào bên trong.

Dọc đường, hễ có ai chặn lại tra hỏi, hắn lập tức báo tên người.

Quân chức trong quân doanh đều thống nhất, hơn nữa Hoắc Đình Sơn vốn đã biết rõ tên của một số người giữ chức cao trong quân đội Duyện Châu, ứng phó vô cùng thuận lợi.

Hắn thẳng tiến vào sâu, cuối cùng đến gần khu vực của chủ trướng.

“Đứng lại, ngươi là ai?” Một tiếng quát lớn vang lên khi hắn đến gần.

Hoắc Đình Sơn dừng chân, đáp lời: “Ta có quân tình khẩn cấp cần bẩm báo, xin hỏi Nguyên Duyện Châu hiện có ở trong trướng không?”

Người kia “ừm” một tiếng, rồi hỏi tiếp: “Quân tình khẩn cấp gì?”

Lời vừa dứt, đã thấy khóe miệng kẻ trước mặt khẽ nhếch, lộ ra một nụ cười khoái trá.

Trong lòng người hỏi dâng lên một dự cảm chẳng lành mãnh liệt, còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì kẻ kia đã tiến thẳng đến, rồi đột ngột rút đao.

Lửa soi bóng đao, đối phương ra đao quá nhanh, kẻ kia chỉ kịp cảm thấy tầm nhìn bỗng dưng lộn ngược.



Ban đầu hắn nhìn đối phương chính diện, giờ đây tầm mắt bị kéo xuống đất, chỉ còn thấy đôi giày của người kia, rồi chuyển đến bầu trời đen thẳm.

Vì sao lại thế...

Hắn chậm rãi nhận ra, đầu của mình đã bị kẻ đó c.h.é.m xuống.

Trong trướng, Nguyên Tu nghe động tĩnh bên ngoài, biết rõ có kẻ tập kích ban đêm, liền lập tức đứng dậy mặc áo giáp. Chỉ vừa mặc xong, bỗng rèm trướng “xoạt” một tiếng bị vén lên.

Nguyên Tu kinh hoảng, quay đầu nhìn lại.

Trong trướng mờ tối, ánh sáng từ bên ngoài xiên xiên vào, hắn không thể nhìn rõ mặt kẻ đứng ở cửa, chỉ thấy người đó dáng người vạm vỡ, tay cầm đao, mũi đao chúc xuống, lưỡi đao dính m.á.u chảy dài, tụ thành một vũng nhỏ trên mặt đất.

“Ngươi là ai?!” Nguyên Tu kinh hãi.

Hoắc Đình Sơn đứng ngược sáng, gương mặt không rõ ràng. Nhưng Nguyên Tu thì không, hắn đứng đối diện với ánh sáng, khuôn mặt hiện rõ mồn một trước mắt Hoắc Đình Sơn.

Năm xưa Hoắc Đình Sơn từng đến Trường An, có gặp Nguyên Tu một lần, khi đó Nguyên Tu chưa giữ chức Duyện Châu Mục. Qua bao năm tháng, Nguyên Tu không thay đổi nhiều.

Chính là hắn.

Từng khắc từng khắc đều quý giá, Hoắc Đình Sơn chẳng nói lời thừa, vung đao xông vào trướng, trực tiếp c.h.é.m thẳng tới Nguyên Tu.

Nguyên Tu kinh hoàng né tránh, vừa tránh vừa thay đổi vị trí, dần dần hắn nhận ra khuôn mặt của Hoắc Đình Sơn.

Hoắc Đình Sơn nhận ra hắn, tự nhiên hắn cũng nhận ra đối phương.

Đồng tử của Nguyên Tu đột ngột co rút, không thể tin nổi: “Ngươi là Hoắc Đình Sơn...”

Nhưng chính trong khoảnh khắc ngỡ ngàng ấy, lưỡi đao cong của đối phương đã cắt qua cổ hắn, dễ dàng c.h.é.m rơi đầu hắn xuống.

“Cộp cộp.” Một vật nặng lăn xuống đất.

Việc lớn đã hoàn thành, Hoắc Đình Sơn thu đao rời đi. Vừa bước khỏi chủ trướng, hắn liền thấy một người vội vã tiến đến. Người này dáng người gầy yếu, dù khoác giáp nhưng vẫn mang vẻ thư sinh.

Nhìn khuôn mặt người nọ, Hoắc Đình Sơn sắp rời đi chợt híp mắt lại. Hoắc Đình Sơn chưa từng gặp Triệu Lập Quần, nhưng hắn đã gặp Triệu Thiên Tử.

Triệu Thiên Tử và lão Giang Vương là huynh đệ, hai người có vài phần giống nhau. Triệu Lập Quần là nhi tử lão Giang Vương, dung mạo giống phụ thân, mà đệ đệ cũng có nét tương đồng với huynh trưởng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.