Bọn họ nhân lực không đủ, lại không liên hệ được với đội thuyền U Châu, vì vậy vẫn chưa có lời giải đáp.
Thế nhưng đến ngày thứ hai, không rõ vì lý do gì, tuy rằng quân Duyện Châu vẫn tiếp tục phái thuyền ra, nhưng số lượng chỉ bằng một nửa so với ngày đầu.
Đến ngày thứ ba, quân Duyện Châu dứt khoát ngừng việc phái thuyền ra ngoài.
Có điều, có một điểm có thể xác nhận: kể từ khi có tin Đại tướng quân chiến tử đến nay, bọn họ chưa từng nhìn thấy đội thuyền Dự Châu tiến về phía này.
Điều này thoạt nhìn giống như bọn họ không có kết minh.
Nhưng nếu không có liên minh, thì đêm đó, vì cớ gì trong quân Dự Châu lại có chiến thuyền xông ngang dọc? Chẳng lẽ trong nội bộ quân Dự Châu đã bị cài đặt nội gián? Tất cả mọi chuyện đều là do nội gian gây ra?
Hoắc Đình Sơn thu hồi ánh mắt, hỏi: “Đồ vật đã chuẩn bị đến đâu rồi?”
Nhắc đến đại sự, Lý Cùng Kỳ tỏ vẻ khổ sở: “Điều kiện có hạn, chỉ tìm được bốn chiếc thuyền, mà lại là những chiếc thuyền nhỏ.”
Bốn chiếc thuyền này là trưng dụng từ ngư dân, mà thuyền của ngư dân dù lớn cũng không đáng kể. Có thể tưởng tượng, quả thực chính là “tiểu thuyền”.
Hoắc Đình Sơn xoay người bước xuống con dốc đứng, nói: “Bốn chiếc cũng đủ rồi. Thời điểm đêm thu đông, sự chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm rất lớn, trên sông dễ sinh ra sương mù. Có sương mù thì mọi chuyện sẽ dễ bề xử lý hơn.”
Hai người họ xuống dốc, hơn hai mươi binh sĩ U Châu đã đang hoàn thành nốt công việc.
Bọn họ tìm được rất nhiều cành cây khô, lá úa và cỏ khô, trước tiên chồng chéo những cành cây chính thành hình chữ “thập”, sau đó dùng dây cỏ buộc cố định, rồi nhồi vào đó các loại cỏ khô và dây leo, tạo thành hình dáng giống như một con người.
Hai mươi mấy binh sĩ bện ra không ít “người”, rồi dựng những “người” ấy lên trên bốn chiếc thuyền vất vả lắm mới kiếm được. Từ xa nhìn lại trong màn đêm, bốn chiếc thuyền này thoạt nhìn như chở đầy binh sĩ.
“Thuyền quá ít.” Lý Cùng Kỳ thở dài.
Thật ra không chỉ ít, mà thuyền nhìn cũng chẳng lớn. Nhưng hiện tại chẳng còn cách nào khác, bọn họ chỉ có chút ít binh lực, làm gì cũng bất tiện.
Hoắc Đình Sơn chau mày dài, cũng cảm thấy thuyền nhỏ không ổn. Uy h.i.ế.p của tiểu thuyền làm sao có thể sánh với đại thuyền: “Thử nối hai chiếc thuyền lại với nhau, đến lúc đó rồi tách ra.”
Binh sĩ nghe lệnh mà làm.
Bố trí thuyền xong, đêm nay sẽ có hai binh sĩ giỏi bơi lội nhất chèo thuyền từ bên sông tiến đến cửa cảng. Trong khoảng thời gian từ nửa đêm đến trước bình minh, khi đêm tối nhất và sương mù dễ xuất hiện, họ sẽ giả vờ tấn công doanh trại địch, nhằm thu hút một phần binh lực của quân địch.
Về phần còn lại...
“Đã tìm được bao nhiêu con hỏa trư rồi?” Hoắc Đình Sơn hỏi.
Lý Cùng Kỳ đáp: “Chỉ có hai con, trong đó một con là hỏa trư con.”
“Đại tướng quân, ngài có kế sách gì?” Lý Cùng Kỳ tò mò hỏi.
Hoắc Đình Sơn bèn kể cho hắn nghe về kế hỏa trư. Cách này đơn giản nhưng hiệu quả kỳ diệu, rất thích hợp để mở đường: “Đêm nay, ngươi dùng hỏa trư mở đường, sau đó dẫn hai mươi người từ phía tây nam tập kích quân doanh của bọn chúng. Mục đích chính là phóng hỏa quấy rối, châm lửa đốt trại, làm náo loạn càng lớn càng tốt. Trong lúc đó, có thể cướp một số chiến mã dùng làm phương tiện rút lui sau này.”
Bọn họ trèo từ dưới nước lên bờ. Nhiều binh sĩ U Châu cũng giống như Hoắc Đình Sơn, ngoài thanh đao ra thì những thứ khác đều đã bỏ lại.
Đối với binh sĩ, lên chiến trường mà không mang theo binh khí là điều không thể tưởng tượng, huống chi thanh đao họ mang là bách luyện cương, cực kỳ quý giá, đâu dễ dàng bỏ đi.
Nhưng vẫn có ngoại lệ.
Lý Cùng Kỳ đã mất thanh thương thiết xà của mình. Thanh thương dài tám thước, không thể mang bên hông, lúc cứu Hoắc Đình Sơn, hắn chẳng kịp nghĩ đến việc giữ lại binh khí của mình. Tuy vậy, hắn cũng không đến mức không có binh khí dùng, Hoắc Đình Sơn đã sắp xếp hai binh sĩ chèo thuyền, thanh đao của hai người này có thể tạm thời cho hắn mượn.
“Ba binh sĩ còn lại, các ngươi ở phía sau rung động lá rừng, tạo giả cảnh có viện quân đến từ hậu phương. Phải ghi nhớ, lần này các ngươi chỉ để thu hút sự chú ý của địch, không được liều mạng đánh đổi.” Hoắc Đình Sơn tiếp tục chỉ huy.
Bọn họ chỉ có ngần ấy người, cộng cả Lý Cùng Kỳ cũng chưa đầy ba mươi người. Nếu đánh trực diện, chẳng khác nào tự sát, quân số của họ không bằng một phần nhỏ của đối phương.
Lý Cùng Kỳ trước tiên gật đầu, rồi hỏi: “Đại tướng quân, còn ngài thì sao?”
Vừa rồi đã sắp xếp binh sĩ chèo thuyền, cũng đã giao nhiệm vụ cho hắn dẫn quân tập kích phía tây nam doanh trại địch. Tất cả binh sĩ đều đã có nhiệm vụ, chỉ còn lại Đại tướng quân. Vậy còn ngài?
Lý Cùng Kỳ không nghĩ Hoắc Đình Sơn sẽ chỉ ngồi yên đợi hắn quay về. Nếu thực sự như vậy, trước đó cần gì phải nhấn mạnh mục tiêu phóng hỏa quấy rối? Chỉ phóng hỏa thôi thì không đủ gây tổn thất, ngược lại còn có thể khiến họ mất mạng.
“Ta đã nắm được đại khái vị trí chủ doanh của chúng. Đêm nay, ta sẽ trực tiếp tiến vào doanh trại của tướng địch.” Hoắc Đình Sơn trầm giọng nói.
Quyết định này không phải là hành động bốc đồng. Thành bại đã được hắn cân nhắc kỹ lưỡng. Cuộc chiến với Duyện Châu là thủy chiến, phần lớn binh lực của địch sẽ ở trên thuyền để ứng phó tình huống bất ngờ trên sông.
Trước đó, Nguyên Duyện Châu và những người khác chắc chắn sẽ ở trên thuyền. Nhưng khi tin tức “Hoắc Đình Sơn tử trận” lan ra, bọn họ nhất định sẽ chuyển từ thuyền lên bờ. Rõ ràng quân U Châu đã loạn, liên minh giữa Dự Châu và U Châu cũng lung lay.
Trong ngắn hạn, sẽ không có trận chiến lớn nào xảy ra. Nếu vậy, tại sao không chọn một nơi thoải mái hơn, thuận tiện hơn?
Quân lực của đối phương chủ yếu ở trên sông, số quân đóng trên bờ không nhiều như bình thường. Thuyền trên sông là lớp sương mù thứ nhất, Lý Cùng Kỳ dẫn quân tập kích phía tây nam là lớp sương mù thứ hai. Hai lớp sương mù này đều có thể thu hút một phần binh lực đối phương.
Dùng kế “dương đông kích tây” (tấn công giả ở đông, tấn công thật ở tây),khi binh lực đối phương bị phân tán, hắn sẽ lợi dụng hỗn loạn để lẻn vào doanh trại địch.
Nghe xong, Lý Cùng Kỳ kinh hãi: “Đại tướng quân, ngài đang mang thương tích trên người, không thể làm vậy!”
Thương tích trên người Hoắc Đình Sơn, hắn biết rất rõ. Bị nhiều nhát dao, lại không dưỡng thương đàng hoàng, còn dẫn quân hành quân gấp tới rìa doanh trại địch.
Vết thương như thế không dưỡng liệu có thể lành? Không chừng còn trở nặng hơn.
Nhưng Hoắc Đình Sơn chỉ nói: “Không vào hang cọp, sao bắt được cọp con? Nếu lần này thắng, mọi chuyện sau đó sẽ được giải quyết dễ dàng. Duyện Châu, Từ Châu sẽ đều thuộc về ta. Cho dù Lôi Thành Song có thực sự trúng kế tiểu nhân, liên minh sau đó vẫn còn, hắn cũng chẳng mặt mũi nào tranh Duyện Châu với ta.”
Kỳ thực, lần xuất chinh này, Dự Châu là chính, U Châu là phụ. Sau khi chiếm được Duyện Châu, khi phân chia địa bàn, tất nhiên theo thứ tự đóng góp, Dự Châu sẽ chiếm phần lớn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]