Tựa hồ như cảm thấy lời phía sau thật khó thốt ra, người ấy ngừng lại, không nói nữa.
Bùi Oanh lạnh giọng:
“Ta chưa từng nói không vì Hoắc Đình Sơn mà báo thù, chỉ là chuyện này có phải do quân Dự Châu làm hay không, hiện tại còn cần cân nhắc kỹ lưỡng. Nếu xác nhận đúng là quân Dự Châu, chúng ta nhất định phải cùng bọn họ một trận phân thắng bại. Đánh thì tất phải đánh, nhưng không cần vội vã như vậy. Nếu chẳng may nhận sai đối thủ, chẳng phải khiến kẻ tiểu nhân thật sự trong bóng tối vỗ tay cười lớn hay sao?”
Bùi Oanh chỉ cảm thấy linh hồn mình như bị xé làm hai nửa. Một nửa giữ sự bình tĩnh, ngồi nơi thượng vị, mặt không chút biểu cảm nhìn cảnh tranh luận phía dưới, cuối cùng vẫn có thể không run giọng mà bác bỏ ý kiến của một số người. Nửa còn lại dường như vẫn còn ngoài trướng, nơi nghe được tin Hoắc Đình Sơn gặp chuyện.
Đôi mắt cay xè, lòng n.g.ự.c đau đớn, tay cầm thanh chặn giấy cũng ê ẩm vô cùng. Nhưng những khó chịu này không thể nói ra, cũng chẳng ai để nàng giãi bày.
“Trần tiên sinh, ngài mau khuyên bảo chủ mẫu.” Cát Viễn Phàm nhìn về phía Trần Thế Xương, người nãy giờ chưa từng mở miệng.
Dưới ánh mắt chú mục của các võ tướng, Trần Thế Xương chắp tay cúi đầu với Bùi Oanh:
“Cát Đề điều, mỗ cho rằng quyết định của chủ mẫu rất thỏa đáng.”
Chúng tướng lập tức xôn xao.
Cát Viễn Phàm đỏ bừng cả khuôn mặt.
Ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-tu-hien-dai-mau-than-ta-danh-chan-tu-phuong/3744516/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.