Doanh trướng chìm trong yên lặng.
Có người không khỏi sinh lòng nghi hoặc.
Vì sao Dự Châu không dốc sức bao vây tiêu diệt bọn họ? Sáu trăm chiến thuyền đối đầu với một trăm chiếc, chắc chắn sẽ giành chiến thắng.
“Trên đường trở về, ngươi có phải phá vỡ tầng vòng vây nào rồi mới quay về không?” Cát Viễn Phàm hỏi người lính truyền tin.
Người lính cúi đầu: “...Không có, dọc đường rất thuận lợi.”
Cát Viễn Phàm nhíu mày, quả thực có chút khó hiểu.
Khâu Tả vuốt vuốt chòm râu nhỏ của mình, vẻ mặt trầm ngâm.
Người lính lại nói: “Khi đó, chiến thuyền của Đại tướng quân bị đ.â.m chìm là do thuyền của Dự Châu điều khiển bởi Giang Hoành Bân. Người này do Lôi Dự Châu đặc biệt phái đến để hỗ trợ Đại tướng quân. Nếu không phải do hắn, làm sao thuyền của Đại tướng quân lại bị chìm?”
“Kẻ tên Giang Hoành Bân đó thì sao? Đã c.h.é.m đầu chưa?” Khâu Tả đột nhiên hỏi.
Người lính lắc đầu: “Người này sau đêm đó liền mất tích. Chiến thuyền Dự Châu đ.â.m vào thuyền của Đại tướng quân cũng bị chìm, có người nói Giang Hoành Bân bị tấm ván gỗ đập gãy chân, sau đó bị dòng nước ngầm cuốn đi.”
Bùi Oanh nhíu mày thật chặt.
Mất tích?
“Hừ, theo ta thấy thì chuyện mất tích chỉ là giả, bị Lôi Dự Châu giấu đi mới là thật.” Cát Viễn Phàm cười lạnh: “Nhà họ Lôi là gia tộc có danh tiếng, chẳng phải cần che đậy tội ác của mình bằng một tấm màn che sao?”
Lời vừa dứt, lập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-tu-hien-dai-mau-than-ta-danh-chan-tu-phuong/3744515/chuong-231.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.