🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Nhưng nếu vạn nhất thì sao?"

Triệu Lập Quần thu hết thần sắc của hắn vào trong mắt: "Chưa cần bàn đến vạn nhất kia, cho dù Hoắc Đình Sơn may mắn không chết, tất nhiên cũng đã trọng thương, sau này có thể làm nên trò trống gì được. Giờ chính là lúc phải mau chóng khuấy động quân tâm của bọn chúng. Khổng tiên sinh nói, cần nhanh chóng lan truyền tin tức ra ngoài, bảo rằng Dự Châu âm thầm liên minh với chúng ta, đợt tập kích ban đêm hôm qua chính là do quân Dự Châu một tay bày mưu tính kế. Hoắc Đình Sơn đã chết, t.h.i t.h.ể của hắn hiện đang nằm trong tay chúng ta."

Nguyên Tu cười lớn: "Như vậy rất hay. Trầm Viên Đạo có mười vạn quân U Châu, phía trước Vọng Trường Bá còn có mấy vạn binh sĩ. Thù cha không đội trời chung, lần này thật đáng chờ xem một màn kịch hay."

---

"Mẫu thân, hôm nay ánh dương cũng thật đẹp, chúng ta ra ngoài dạo một vòng thế nào?" Sau bữa điểm tâm, Mạnh Linh Nhi đề nghị.

Bùi Oanh gật đầu, "Cũng được."

Khu vực này đều là doanh trại của quân U Châu, đi quanh quẩn gần đây cũng chẳng có gì đáng lo.

Không rõ là do đêm thu lạnh giá, hay bởi vì đêm qua bên cạnh thiếu đi một lò lửa lớn, hoặc vì nguyên nhân nào khác, nàng không tiện nói ra, nhưng giấc ngủ quả thật chẳng được yên giấc.

Hôm nay ra ngoài đi một vòng cũng hay.

Mùa thu đến, trăm hoa tàn lụi, một vùng sắc vàng úa lại mang vẻ đẹp khác biệt. Bùi Oanh cùng con gái đi dạo một vòng, giữa chừng nàng còn ngắt vài nhánh cỏ dây xinh đẹp, hứng chí cùng con gái đan thành một cái giỏ nhỏ bằng cỏ.

Đợi thời gian gần đủ, hai mẹ con mới quay trở về doanh trại.

Một con tuấn mã từ ngoài doanh lao thẳng vào như lưỡi d.a.o sắc bén, Bùi Oanh thấy gương mặt trắng bệch của vệ binh, khi hắn xuống ngựa còn loạng choạng một chút, nàng không khỏi nhíu mày.

"Chủ mẫu, chuyện lớn không hay rồi! Chiến thuyền của quân Dự Châu trong đêm đã tập kích, đ.â.m chìm thuyền của Đại tướng quân, Đại tướng quân cùng người đi chung thuyền đều rơi xuống nước, hiện không rõ tung tích. Bên phía Duyện Châu nói, họ đã tìm được t.h.i t.h.ể của Đại tướng quân." Vệ binh bẩm báo.

"Choang!" Chiếc giỏ nhỏ rơi xuống đất.

Mạnh Linh Nhi kinh hoàng không thôi, nàng theo bản năng quay đầu nhìn về phía mẫu thân, mong tìm một chỗ dựa vững chắc, nhưng lại bất giác sững người, vội rút khăn tay ra: "Mẫu thân, người đừng khóc..."

Bùi Oanh lúc này mới hay mình đã lệ rơi đầy mặt.

Trong khoảnh khắc, Bùi Oanh chẳng còn nghe thấy thanh âm nào khác, chỉ có câu nói "họ đã tìm được t.h.i t.h.ể của Đại tướng quân" không ngừng vang vọng bên tai, như sấm sét đánh vào lòng.

Hoắc Đình Sơn... đã c.h.ế.t rồi sao?



Người từng bảo nàng ở lại đại bản doanh chờ hắn trở về, giờ đây vĩnh viễn không thể đứng trước mặt nàng, cũng chẳng thể cùng nàng nói chuyện nữa.

Khởi đầu giữa họ chẳng hề tốt đẹp, không phải kiểu kết đôi theo lối thường tình. Ban đầu, nàng từng oán trách hắn, oán sự bá đạo của hắn, oán hắn làm mọi thứ theo ý mình.

Nhưng nàng chưa từng nghĩ rằng người này sẽ chết, hơn nữa còn c.h.ế.t trên chính chiến trường mà hắn vẫn luôn tự hào.

Bầu trời xanh trong như bị từng tầng bóng tối xâm chiếm, những áng mây mềm mại và cánh đồng cỏ khô trải dài chẳng còn giữ được nét đẹp vốn có.

Mạnh Linh Nhi vội đỡ lấy mẫu thân đang lảo đảo: "Mẫu thân, chúng ta trở về doanh trại trước đã."

---

Trong đại trướng của chủ soái.

Bùi Oanh ngồi trên ghế chính, ánh mắt trầm tĩnh nhìn những người nghe tin mà đến.

Khi Hoắc Đình Sơn rời khỏi Trầm Viên Đạo, ngoài việc để lại mười vạn binh mã cho Hoắc Tri Chương, hắn còn giao lại một đội ngũ cốt cán. Những người như Tần Dương, Lan Tử Mục, hai huynh đệ Trần Uy và Trần Dương, cùng Công Tôn Lương đều lưu lại ở Trầm Viên Đạo.

Những võ tướng đi theo hắn đều mang thương tích. Giờ đây khi đã bình phục, họ toàn bộ đều lên tiền tuyến. Ở lại đại bản doanh, chỉ có hai người mà Bùi Oanh khá quen thuộc, một là Trần Thế Xương, người kia là Khâu Tả.

Cả hai vừa nghe tin tức truyền đến từ tiền tuyến, sắc mặt đều nặng nề khác thường.

"Chủ mẫu, người truyền tin ở đâu?" Khâu Tả hỏi.

Bùi Oanh sai lính gác bên ngoài trướng dẫn người vào.

Khâu Tả nhìn người lính với gương mặt trắng bệch: "Tiền tuyến rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tin tức Đại tướng quân tử trận từ đâu mà có, ngươi mau tường thuật rõ ràng."

Người lính bắt đầu kể lại đêm ấy. Hắn nói tàu chiến của Hoắc Đình Sơn bị chiến thuyền của quân Dự Châu đ.â.m thủng một lỗ lớn; rằng sau khi Hoắc Đình Sơn rơi xuống nước, họ vừa chống cự quân Dự Châu vừa nỗ lực tìm kiếm. Nhưng đến giữa trưa ngày hôm sau vẫn không tìm được người. Sau đó, lại nghe tin từ Duyện Châu, nói rằng phía ấy phát hiện t.h.i t.h.ể của Đại tướng quân ở hạ lưu, họ liền tức tốc mang tin tức này về đại bản doanh.

Từ lúc đầu tiên nghe tin cho đến giờ, đã hơn một canh giờ. Bùi Oanh lúc này bình tĩnh hơn rất nhiều.

Dù đôi mắt nàng vẫn đỏ hoe, khăn lụa trong tay cũng bị bóp nát đến nhàu nhĩ, nhưng mỗi lời người lính nói nàng đều nghe rất chăm chú.



"Dự Châu thật quá đáng!"

"Chủ mẫu, quân Dự Châu tráo trở, vô sỉ không giữ lời, bọn bất tín này không xứng làm đồng minh của chúng ta. Thuộc hạ xin lãnh binh tấn công quân Dự Châu."

"Chủ mẫu..."

Các võ tướng giận dữ bừng bừng, lần lượt xin chỉ huy.

Nếu không phải quân Dự Châu âm mưu gây rối, Đại tướng quân há có thể táng mạng tại Vọng Trường Bá?

Quân Dự Châu, họ sẽ không đội trời chung!

Tiếng quát tháo từ các võ tướng khiến cả doanh trướng như vỡ tung, ồn ào như sấm, tranh cãi không dứt. Bùi Oanh tự biết giờ phút này nếu mở miệng thì cũng chỉ bị tiếng la át đi.

Ánh mắt nàng rơi xuống án kỷ, nơi có hai thanh chặn thư dùng để ép phẳng giấy viết.

"Phanh!"

Phía trên chợt vang lên một tiếng động lớn. Doanh trướng lập tức yên ắng. Mọi ánh mắt đều dồn lên vị trí chính giữa.

Chủ mẫu từ trước đến nay luôn ôn hòa giờ đây tay cầm thanh chặn thư, đôi mắt vẫn còn hơi đỏ nhưng thần sắc đã lạnh lẽo. Nàng không biểu hiện chút cảm xúc nào, chỉ lãnh đạm nhìn từng người một.

"Lúc này không phải thời điểm ồn ào, việc này có chỗ khả nghi, cần phải bàn bạc kỹ lưỡng hơn." Bùi Oanh nói.

Vừa dứt lời, liền có người hỏi: "Khả nghi? Chủ mẫu thấy chỗ nào không thỏa? Giờ chẳng phải đã rõ quân Dự Châu đã kết minh với Duyện Châu rồi sao?"

Bùi Oanh nhìn người vừa lên tiếng.

Người này là Cát Viễn Phàm, đảm nhiệm vị trí Đề điều quan, phụ trách toàn bộ hậu cần quân đội.

Bùi Oanh không đáp, ngược lại hỏi: "Cát Đề điều, ban đầu theo tướng quân ra trận có cả trăm chiến thuyền. Ngươi có biết quân Dự Châu có bao nhiêu thuyền không?"

Cát Viễn Phàm chần chừ một lát: "Cụ thể thì không rõ, nhưng nghe nói ít nhất có sáu trăm chiếc."

Bùi Oanh khẽ gật đầu: "Đội thuyền của Dự Châu ít nhất sáu trăm, và những chiến thuyền này đều chở theo binh lính thông thạo thủy chiến. Quân ta vừa đối đầu với họ, vừa tìm kiếm người, hành động này kéo dài đến giữa trưa hôm sau. Có thể thấy quân Dự Châu không dốc toàn lực tiêu diệt chiến đội của ta."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.