"Nhưng nếu vạn nhất thì sao?"
Triệu Lập Quần thu hết thần sắc của hắn vào trong mắt: "Chưa cần bàn đến vạn nhất kia, cho dù Hoắc Đình Sơn may mắn không chết, tất nhiên cũng đã trọng thương, sau này có thể làm nên trò trống gì được. Giờ chính là lúc phải mau chóng khuấy động quân tâm của bọn chúng. Khổng tiên sinh nói, cần nhanh chóng lan truyền tin tức ra ngoài, bảo rằng Dự Châu âm thầm liên minh với chúng ta, đợt tập kích ban đêm hôm qua chính là do quân Dự Châu một tay bày mưu tính kế. Hoắc Đình Sơn đã chết, t.h.i t.h.ể của hắn hiện đang nằm trong tay chúng ta."
Nguyên Tu cười lớn: "Như vậy rất hay. Trầm Viên Đạo có mười vạn quân U Châu, phía trước Vọng Trường Bá còn có mấy vạn binh sĩ. Thù cha không đội trời chung, lần này thật đáng chờ xem một màn kịch hay."
---
"Mẫu thân, hôm nay ánh dương cũng thật đẹp, chúng ta ra ngoài dạo một vòng thế nào?" Sau bữa điểm tâm, Mạnh Linh Nhi đề nghị.
Bùi Oanh gật đầu, "Cũng được."
Khu vực này đều là doanh trại của quân U Châu, đi quanh quẩn gần đây cũng chẳng có gì đáng lo.
Không rõ là do đêm thu lạnh giá, hay bởi vì đêm qua bên cạnh thiếu đi một lò lửa lớn, hoặc vì nguyên nhân nào khác, nàng không tiện nói ra, nhưng giấc ngủ quả thật chẳng được yên giấc.
Hôm nay ra ngoài đi một vòng cũng hay.
Mùa thu đến, trăm hoa tàn lụi, một vùng sắc vàng úa lại mang vẻ đẹp khác biệt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-tu-hien-dai-mau-than-ta-danh-chan-tu-phuong/3744514/chuong-230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.