Thạch Thành Lỗi lập tức mừng rỡ không thôi, liền tìm lời mà nói: “Tiểu thư, giờ này ở đây, chẳng lẽ là gặp phải chuyện gì phiền lòng chăng?”
Lời này vừa dứt, không gian liền trở nên tĩnh lặng.
Tựa hồ rơi vào sự yên ắng kỳ lạ.
Ngay lúc Thạch Thành Lỗi nghĩ rằng nàng sẽ không trả lời, hắn nghe thấy nàng khẽ nói: “Ngươi đã từng gặp phải những chuyện không thể hiểu rõ, hoặc không cách nào giải quyết được chưa?”
Nàng cần một người để nói chuyện, mà Thạch Thành Lỗi vừa mới đến đây không lâu, đối với mọi thứ đều không hiểu biết nhiều, hắn sẽ không nhận ra điều gì đâu.
Hắn chính là một lựa chọn tốt.
Thạch Thành Lỗi cười nói: “Có chứ, nhiều không kể xiết.”
Mạnh Linh Nhi: “Ừm?”
Thạch Thành Lỗi lắc đầu đong đưa, bắt đầu hồi tưởng: “Tỷ như ta không hiểu, cùng được một mẹ sinh ra, vì cớ gì đại ca và nhị ca của ta thiên tư thông tuệ, kinh sách Tứ Thư Ngũ Kinh đều dễ dàng lĩnh hội, còn ta trời sinh chẳng hứng thú với việc học, cứ nhìn sách là đầu óc đau nhức.”
“Lại thêm, ta cũng không hiểu vì sao mặt trăng lại tròn chứ không vuông; tại sao cá phải luôn ngâm mình trong nước mới sống được, còn thỏ thì không cần?” Thạch Thành Lỗi càng nói càng bay bổng: “Còn nữa, tại sao ta không thể giống loài chim, mọc cánh mà bay lượn giữa trời cao?”
Những lời này khiến Mạnh Linh Nhi hoàn toàn im lặng. Những điều hắn nói, góc độ hắn suy nghĩ, nàng chưa từng nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-tu-hien-dai-mau-than-ta-danh-chan-tu-phuong/3743560/chuong-224.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.