“Ta trở về trước đây, ngươi cũng nên sớm nghỉ ngơi.” Mạnh Linh Nhi nói với Thạch Thành Lôi.
Thạch Thành Lôi luyến tiếc không rời, nhưng cũng tự biết đã muộn, “Ừ, nàng sớm nghỉ ngơi.”
Mạnh Linh Nhi nói xong, xoay người định trở lại. Nhưng khi xoay người, nàng thấy một bóng dáng cao lớn, rắn rỏi trong bóng tối không xa.
Mây đen trên trời di chuyển, nửa ánh trăng chiếu lên người kia. Nàng nhìn thấy mái tóc đen nhánh và nửa gương mặt quen thuộc của hắn.
Tim Mạnh Linh Nhi bất giác đập mạnh, bước chân vừa dừng lại, lại theo bản năng nhanh chóng bước tới, “Trần Sứ quân.”
Thạch Thành Lôi ngạc nhiên.
Tên họ Trần kia sao lại ở đây? Hắn đến lúc nào?
Trong cơn ngạc nhiên, trong lòng Thạch Thành Lôi lại dấy lên một niềm vui thầm kín, khiến hắn không khỏi khinh thường chính mình. Hắn đứng ở đuôi thuyền thò đầu nhìn, nhưng có lẽ do nhận ra ánh mắt hắn đang quan sát, bọn họ chuyển bước đi đến nơi khác.
Từ đuôi thuyền đến mũi thuyền, Trần Nguyên và Mạnh Linh Nhi không nói lời nào. Nhưng đến khi đứng ở mũi thuyền:
“Tiểu thư tối nay có điều phiền muộn không ngủ được?”
“Ta tình cờ gặp hắn thôi.”
Cả hai đồng thời mở miệng, tiếng nói hòa quyện vào nhau như khúc nhạc hai bè.
Họ cùng ngẩn người, sau đó đều bật cười.
Bầu không khí trở nên thoải mái hơn.
“Tiểu thư, lời ta nói với nàng trước kia không phải chỉ là lời qua loa. Nàng đối với ta mà nói, quá đỗi trẻ trung, đáng lẽ phải gặp gỡ thêm nhiều nam nhân. Vị Tiểu Thạch công tử kia ngoài tuổi tác, ta tự tin không thua kém gì hắn, cho nên ta không quá lo lắng.” Trần Nguyên cúi đầu nhìn nàng, ánh trăng thanh khiết trong mắt hắn lắng đọng một vẻ dịu dàng: “Nàng có thể dũng cảm hơn, cũng tự do hơn. Hiện giờ ta chỉ là một kẻ theo đuổi nàng, tiểu thư không cần quá để ý đến ta.”
Mạnh Linh Nhi chỉ cảm thấy như có một bàn tay vô hình khẽ chạm vào vành tai nàng, khiến hơi nóng dâng trào lên mặt.
Đây là đêm mùa thu, rõ ràng gió thu se lạnh, nhưng nàng lại thấy nóng bức lạ thường. Đồng thời, trong lồng ngực, chút mơ hồ và bất an cuối cùng cũng bị làn gió dịu dàng của đêm xua tan.
Lúc này, ánh trăng sáng tỏ, Mạnh Linh Nhi quay mặt đi nơi khác, nhưng vẫn không ngừng nghĩ, hắn nhất định đã thấy gương mặt đỏ bừng của nàng rồi.
“Vậy sao ngươi đến đây?” Thiếu nữ cố tìm chuyện để nói.
Trần Nguyên thấp giọng đáp: “Những thiếu niên mười mấy tuổi đôi khi ít suy nghĩ, dễ xúc động.”
Những ngày này, sự ân cần của Thạch Thành Lôi đối với nàng hắn đều nhìn thấy, rất rõ ràng vị Tiểu Thạch công tử này cũng giống hắn. Tuổi trẻ tràn đầy nhiệt huyết, đôi khi m.á.u nóng dâng trào, làm việc chẳng suy xét, chỉ để thỏa mãn khoảnh khắc ngắn ngủi.
Hắn vẫn thấy yên tâm hơn khi nhìn chừng một chút.
“Ta nghe nói nàng chưa dùng bữa tối, hay để ta bảo nhà bếp đưa chút đồ ăn lên?” Trần Nguyên không hỏi nàng và Thạch Thành Lôi đã nói chuyện gì.
“Được.”
Bình minh ló rạng, ánh sáng phương Đông lan tỏa.
Đêm đầu tiên lênh đênh trên thuyền hôm qua, Bùi Oanh ngủ khá ổn, sáng hôm sau thức dậy tinh thần sảng khoái. Trong bữa sáng, Bùi Oanh thấy con gái mình cũng đã đến.
Sau một đêm nghỉ ngơi, trạng thái của tiểu cô nương dường như khá hơn nhiều. Nhìn đôi má thoáng hồng của nàng, Bùi Oanh đoán được tối qua con gái đã ngủ ngon, nhưng vẫn cất lời hỏi:
“Linh Nhi, hiện tại con cảm thấy thế nào rồi?”
“Đã đỡ hơn nhiều, làm phiền mẫu thân lo lắng.” Mạnh Linh Nhi mỉm cười khẽ đáp:
“Mẫu thân, con nghe nói hôm qua người cùng phụ thân câu được rất nhiều cá.”
Bùi Oanh gật đầu:
“Đúng vậy, tổng cộng được đúng hai mươi con, trong đó cá vược béo nhất, đủ để nhà ta ăn lâu đấy.”
“Mẫu thân trước nay rất thích ăn cá vược, con nhớ mỗi khi vào thu, cá vược luôn là món không thể thiếu trong nhà. Mùa thu cá vược béo mập, mẫu thân nên ăn nhiều một chút.” Tiểu cô nương lên tiếng.
Bùi Oanh nghe thế không nghĩ ngợi nhiều, chỉ khẽ gật đầu đồng tình.
Ngồi bên cạnh, Hoắc Đình Sơn thoáng nhướn đôi mày dài, vẻ mặt bình thản.
Trên thuyền, hoạt động không phong phú như trên bờ, nếu không vì cần bổ sung nhu yếu phẩm hay gặp phải tình huống bất ngờ, thường thì thuyền sẽ không dừng.
Do đó, dùng bữa xong, hai phu thê không có việc gì làm nên đi vào thư phòng, đem bàn cờ tướng ra tiêu khiển.
“Phu nhân, nàng nghĩ xem, chuyện nàng xuất hiện ở đây, tiểu nha đầu kia phát giác được bao nhiêu?” Hoắc Đình Sơn cầm một quân cờ, chậm rãi đặt xuống.
Bùi Oanh thoáng ngẩn ra. Nàng thật sự chưa từng nghĩ đến vấn đề này.
Trong suy nghĩ của nàng, con gái dù lớn thế nào vẫn là trẻ con. Trẻ con ngây thơ, còn chưa trưởng thành, dĩ nhiên không thể nghĩ đến những chuyện vòng vo phức tạp.
“Có lẽ... sẽ không nhận ra nhiều đâu…” Nàng trả lời, nhưng giọng nói lại thiếu tự tin.
Đột nhiên, nàng cảm thấy như mình lạc vào một làn sương mù hoang mang đầy lo âu. Đám sương đặc quánh che lấp mọi thứ xung quanh, khiến nàng không nhìn thấy gì, chỉ cảm giác bản thân đang bước trên một vách núi cheo leo, lúc nào cũng có thể rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Thấy sắc mặt nàng tức khắc trắng bệch, Hoắc Đình Sơn hơi hối hận vì đã nhắc đến chuyện này.
“Tiểu nha đầu vẫn như thường ngày, có lẽ không nhận ra gì đâu. Phu nhân không cần quá bận lòng.”
“Hoắc Đình Sơn, ngài thật tin lời mình nói ư?” Bùi Oanh đã chẳng còn tâm trạng chơi cờ.
Người nam nhân lặng lẽ im lặng.
“Thấy chưa, ngài cũng không tin. Linh Nhi đâu phải người ngu dốt, ta nghĩ nó nhất định đã phát giác, chỉ là nhiều hay ít mà thôi.” Bùi Oanh lẩm bẩm.
Hoắc Đình Sơn trầm ngâm hồi lâu:
“Phu nhân, tiểu nha đầu không nói ra, chắc chắn có nguyên nhân. Một phần là nàng ấy không muốn phá vỡ cục diện hiện tại. Phu nhân, làm mẫu thân mà nói, chẳng những không hề thất trách, mà e rằng còn vượt xa vô số người ngoài kia.”
Bùi Oanh nhíu c.h.ặ.t đôi mày mảnh, không nói gì, sắc mặt vẫn còn tái nhợt.
“Vả lại, ta đã từng điều tra. Thói quen của nàng so với vị Bùi phu nhân kia, không có gì khác biệt.” Hoắc Đình Sơn nói.
Bùi Oanh kinh ngạc, “Ngài đã điều tra? Khi nào vậy?”
Hoắc Đình Sơn ho nhẹ một tiếng, “Khi xưa ta còn đôi chút nghi ngờ trong lòng.”
Chính vì đã điều tra, không phát hiện bất cứ điều gì khác lạ, khi đó hắn mới loại trừ khả năng ai đó đã mạo danh thân phận.
Bùi Oanh mím môi, không lên tiếng.
“Đừng quá bận lòng, thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng.” Hoắc Đình Sơn cầm lấy chén trà bên cạnh, rót cho nàng một ly, “Uống chút trà nóng bình tâm lại.”
“Ngài nói thì dễ, ta làm sao không bận lòng? Ta chỉ có mỗi một đứa con gái này.” Bùi Oanh thì thầm.
Hoắc Đình Sơn điềm nhiên đáp:
“Mấu chốt của chuyện này không nằm ở nàng, mà nằm ở nó. Rốt cuộc, thái độ của phu nhân sớm đã bày tỏ rõ ràng, những gì còn lại, không phải thứ nàng có thể can thiệp, chi bằng bình tĩnh xem sự thể tiếp tục tiến triển ra sao.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]