Người nam nhân mỉm cười bước tới: “Phu nhân, nàng làm vậy có tính là gây trở ngại đối thủ không?”
Bùi Oanh không thừa nhận, thậm chí còn hùng hồn phản bác: “Ta chỉ giúp ngài khởi động thôi, lát nữa ngài mắc lưỡi câu chắc chắn sẽ càng lúc càng nhanh.”
Chút côn trùng này, nàng không dám động vào. Hoắc Đình Sơn thoăn thoắt đã mắc xong, “Được rồi, vậy cứ mong nàng nói đúng đi.”
Mọi việc đã xong xuôi, cuộc thi câu cá bắt đầu.
Bùi Oanh đã rất lâu không câu cá, lần cuối cùng còn là hồi con gái nhỏ, nàng dẫn con đi dạo ở trung tâm thương mại, tình cờ thấy khu vui chơi dành cho trẻ em với hồ cá.
Người lớn và trẻ nhỏ đứng bên bể nhựa bơm hơi, trong bể là những chú cá nhỏ bằng nhựa, miệng gắn nam châm.
Cha mẹ và trẻ con dùng những chiếc cần câu nhỏ cũng gắn nam châm để câu cá từ bể.
Giờ đây, cầm cần câu, Bùi Oanh nhẹ nhàng ném lưỡi câu xuống dòng sông.
Thuyền lúc này đi không quá nhanh, mà ngay cả ở thời hiện đại, việc câu cá trên thuyền cũng là điều phổ biến. Sau khi quăng cần, Bùi Oanh ngồi xuống ghế, bắt đầu kiên nhẫn chờ đợi.
Hoắc Đình Sơn cũng ném lưỡi câu xuống.
Nhưng hắn không câu cá một cách im lặng, vừa ngồi xuống đã vừa câu cá vừa hỏi chuyện: “Phu nhân trước nay thường hay câu cá không?”
“Không thường, gần như là chưa bao giờ.” Bùi Oanh trả lời thành thực.
Khóe môi hắn cong lên rõ hơn: “Vậy lần này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-tu-hien-dai-mau-than-ta-danh-chan-tu-phuong/3743558/chuong-222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.