Thuyền chầm chậm khởi hành, Bùi Oanh đứng trên boong, cảm nhận cơn gió mang đến khi thuyền lướt nước, chỉ thấy tâm tình thư thái, lồng n.g.ự.c như được một bàn tay vô hình mở ra, đón nhận gió trời và mây trên cao.
Cuối cùng cũng không cần phải ở trong chiếc xe ngựa chật hẹp nữa.
Có lẽ vì thời đại này chưa bị ô nhiễm công nghiệp, nước sông nơi đây trong vắt đến mức khó tin, dưới độ sâu hơn một trượng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng. Bùi Oanh thấy những chú cá bơi lượn vẫy đuôi dưới nước, cũng thấy những chú rùa nhỏ trôi nổi trên mặt nước tựa như những chiếc bèo.
“Gió ở đầu thuyền lớn, phu nhân đừng đứng lâu.” Hoắc Đình Sơn thấy nàng đứng đó đã một lúc.
Bùi Oanh đáp: “Thêm một tuần trà nữa ta sẽ về.”
Nhưng vừa nói xong, nàng chợt nhớ đến một chuyện khác, liền nghiêng đầu nhìn Hoắc Đình Sơn: “Đúng rồi, chứng say sóng của các binh sĩ thế nào rồi? Có thuyên giảm không?”
Hoắc Đình Sơn đáp: “Cũng ổn. Ta đã sai người ra chợ thu mua nhiều mơ chua, táo chua, phân phát cho các thuyền. Hơn nữa trước đó cũng đã qua huấn luyện, chắc không vấn đề gì lớn.”
Nghe hắn nói đến "huấn luyện," giữa chân mày của Bùi Oanh khẽ giật: “Huấn luyện? Chẳng lẽ là bắt ép chịu đựng?”
Giống như lần trước hắn dùng độc trị độc.
“Cũng không hẳn.” Hoắc Đình Sơn khẽ ho một tiếng, “Ban đầu phát đủ mơ chua, táo chua cho binh sĩ, sau khi họ dần thích nghi thì giảm dần lượng phân phát.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-tu-hien-dai-mau-than-ta-danh-chan-tu-phuong/3743557/chuong-221.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.