Đại phủ của y vậy mà lại hỏng!
Phùng Phúc sững sờ đến cực điểm, trong cơn chấn động tột độ, vô thức để lộ sơ hở toàn thân. Hoắc Đình Sơn liếc mắt nhìn qua, không lập tức cắt đứt cổ hắn, mà “choang choang” bổ thêm hai nhát vào đại phủ.
Sau hai đòn nữa, đại phủ trong tay Phùng Phúc lập tức tan vỡ thành sắt vụn.
“Đao của ngươi...”
Máu tươi tung tóe, đầu của Phùng Phúc, với biểu cảm vẫn đầy ngỡ ngàng, lăn lông lốc trên mặt đất.
Hoắc Đình Sơn vung nhẹ thanh hoàn thủ đao, lại vung một đường m.á.u xuống đất, rồi mới cẩn thận tra đao vào vỏ.
“Để lại vài người sống, đừng g.i.ế.t sạch.” Hoắc Đình Sơn xoay người định xuống núi, nhưng như nghĩ tới điều gì, đi được hai bước liền quay lại, hướng về căn nhà trước đó Phùng Phúc bước ra.
Hoắc Đình Sơn không đoán sai, căn nhà ấy đúng là nơi ở của Phùng Phúc.
Làm thủ lĩnh lâm tặc có mối liên hệ với quan lại Lạc Dương, không biết trước đây đã cướp đoạt bao nhiêu “con cừu béo”, sâu trong căn nhà của Phùng Phúc chất đầy các loại trân bảo.
Hoắc Đình Sơn cầm giá đèn từng cái mở các hòm báu ra, nhanh chóng xem qua một lượt, cuối cùng lấy một vật vàng rực cất vào trong ngực.
Khi bước ra ngoài, Hoắc Đình Sơn dặn dò Hùng Mậu và Trần Nguyên: “Trong đó có không ít đồ tốt, khi dọn dẹp thì chú ý. Ta về trước.”
Hai người lĩnh mệnh.
Hoắc Đình Sơn một mình xuống núi, cưỡi ngựa Ô Dạ, đạp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-tu-hien-dai-mau-than-ta-danh-chan-tu-phuong/3743555/chuong-219.html