🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Thạch Hướng Tùng sững lại, ông ta lăn lộn chốn quan trường đã nhiều năm, sao có thể không nghe ra hàm ý trong lời nói của đối phương.

Hóa ra Hoắc Đình Sơn đang đòi tiền hắn!

Mang theo nhi tử ông ta đi thì được, nhưng phải đưa thêm lương thảo.

Thạch Hướng Tùng nghẹn lời, ấm ức vô cùng, nhưng vẫn cố treo lên gương mặt tươi cười:

“Hạ quan trong nhà chỉ có vài mẫu ruộng cằn, năm nay may mắn thu hoạch được ít lương thực. Nếu Hoắc U Châu không chê hạ quan sức mọn, xin hãy nhận lấy mười xe lương này, để hạ quan trọn vẹn một lòng trung thành và nghĩa khí.”

Hoắc Đình Sơn cười nói:

“Vậy trước hết xin đa tạ Thạch Thái thú. Nhưng ta vẫn giữ nguyên lời, một khi tòng quân thì có nhiều biến số không thể lường trước, đây chính là cái gọi sinh tử có mệnh. Có để lệnh lang theo quân hay không, ta cho ngươi hai ngày để suy nghĩ thêm.”

Thạch Hướng Tùng cúi đầu đáp:

“Hạ quan hiểu rồi.”

---

Chớp mắt đã qua hai ngày, mọi thứ đều sẵn sàng.

Sau khi dùng xong bữa sáng, bốn người trong nhà cùng nhau xuất môn. Hoắc Minh Tuấn nhìn mẫu thân và muội muội lên xe ngựa, lại nhìn phụ thân cưỡi lên chiến mã Ô Dạ.

Hoắc Đình Sơn ngồi trên lưng ngựa, từ trên cao nhìn xuống trưởng tử:

“Giao Lạc Dương lại cho ngươi.”

Hoắc Minh Tuấn cúi người hành lễ sâu:

“Xin phụ thân yên tâm, nhi tử nhất định sẽ giữ vững Lạc Dương, tại đây chờ đợi phụ mẫu khải hoàn.”

Hoắc Đình Sơn không chút lưu luyến, chỉ khẽ “Ừ” một tiếng, rồi quay đầu ngựa, dẫn đoàn xe rời đi.

Hoắc Minh Tuấn nhìn bóng lưng của phụ thân, ánh mắt hơi lệch qua phía sau, rơi trên người thiếu niên cũng đang cưỡi ngựa. Hắn khẽ cười, ý vị sâu xa.

Bên ngoài xe, trục bánh xe ngựa kêu cộc cộc đều đều; bên trong xe, Bùi Oanh dùng tay phải nắm hai viên cầu, để chúng xoay chuyển, đan chéo trong lòng bàn tay.

Mạnh Linh Nhi vẫn chưa quen ngồi xe ngựa đường dài, nàng tựa vào ghế mềm, mũi đắp một miếng vỏ quýt để giữ hơi thở tươi mát.

Nhưng lúc này, ánh mắt nàng đã bị thứ khác thu hút.

Tiểu cô nương nhỏm người dậy, miếng vỏ quýt trên mũi rơi xuống đất, nàng cũng không buồn nhặt. Nhìn vật trong tay mẫu thân, Mạnh Linh Nhi kinh ngạc hỏi:



“Mẫu thân, đây là vật gì? Sao con lại thấy nó trong suốt, như hai giọt nước chảy trong lòng bàn tay vậy?”

Bùi Oanh mỉm cười:

“Con không nhìn lầm đâu, quả thực nó trong suốt. Đưa tay đây nào.”

Mạnh Linh Nhi ngoan ngoãn chìa tay.

Bùi Oanh đặt hai viên cầu mới làm vào tay nàng. Linh Nhi ngỡ ngàng thu tay lại, cầm lên xem kỹ.

Trọng lượng rất nặng, nặng như đá vậy.

Lúc này, rèm cửa sổ xe bị gió thổi khẽ lay, ánh sáng mặt trời lách vào, chiếu lên những viên cầu trong suốt như nước. Trong chớp mắt, ánh sáng như tụ lại, hai viên cầu trong suốt lấp lánh, rực rỡ như bảo ngọc.

“Đây là thủy tinh.” Chưa đợi con gái hỏi, Bùi Oanh đã giải thích.

Đúng vậy, trước khi khởi hành, tỷ lệ nguyên liệu cuối cùng đã tìm được đầu mối. Cảm giác như tầng mây xám mờ trên bầu trời đột nhiên bị một bàn tay vô hình xé rách, để một tia sáng rọi xuống.

Vì vậy nàng nói với Hoắc Đình Sơn, để hắn hoãn ngày rời khỏi Lạc Dương.

Trùng hợp thay, hôm đó Thạch Thái thú đến cửa, cầu xin họ mang theo nhi tử hắn. Hoắc Đình Sơn liền thuận nước đẩy thuyền, lùi lại thêm hai ngày.

Tuy nhiên, thủy tinh rốt cuộc là sản phẩm mới, lượng có thể sử dụng hiện tại đều nằm trong tay Bùi Oanh. Nhưng điều đó cũng không sao, tỷ lệ nguyên liệu đã có, sau này giao lại cho Minh Tuấn tiếp tục phụ trách sản xuất thủy tinh.

Mạnh Linh Nhi đã từng nghe về thủy tinh, liền trầm trồ:

“Hóa ra đây chính là thủy tinh, quả thật quá đỗi trong trẻo xinh đẹp. Mẫu thân, người thật lợi hại!”

Nàng cầm quả cầu thủy tinh đặt dưới ánh nắng mặt trời cẩn thận quan sát, sau đó lấy một chiếc khăn thêu hoa lót dưới đất, rồi xuyên qua quả cầu nhìn hoa văn phía dưới.

Hoa văn rõ ràng hiện ra.

Tiểu cô nương trầm ngâm:

"Vật này so với thủy ngọc còn sáng hơn nhiều, chẳng trách lại được chọn làm nguyên liệu chế tạo kính viễn vọng."

Hình như gió bắt đầu nổi lên, rèm xe lại bị thổi tung. Bùi Oanh đưa ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, sự ồn ào náo nhiệt của thành Lạc Dương dần xa, những dãy núi xanh và cây cối xanh tươi xung quanh càng lúc càng hiện rõ.

Bọn họ đã rời khỏi thành.

Nhìn bóng người cưỡi ngựa bên cạnh, Bùi Oanh không nhịn được hỏi con gái:

"Linh Nhi, vị tiểu công tử nhà họ Thạch kia..."



Tiểu cô nương nhíu mày:

"Nhìn qua đã biết là một công tử thế gia không đáng tin, không chừng đi thêm trăm dặm nữa, y sẽ hối hận mà quay về."

Trước đây nàng từng rất thích kiểu thiếu niên cao quý, trắng trẻo, cảm thấy họ vô cùng phong nhã, nhưng sau này nàng phát hiện, phong nhã không phải lúc nào cũng là thật, mà có khi chỉ là một con rối bị giật dây.

Bùi Oanh mỉm cười, không nói thêm.

Chuyện của người trẻ, cứ để họ tự giải quyết.

Cuộc hành quân kéo dài từ ban ngày đến hoàng hôn, khi mặt trời vàng đỏ lặn xuống phía tây, đại quân mới dừng bước, bắt đầu dựng trại nghỉ ngơi.

Ngồi xe ngựa suốt một ngày, lúc xuống xe, Bùi Oanh nghe đầu gối mình phát ra một tiếng "cạch".

Bùi Oanh: "..."

Các binh sĩ đều là những người thành thạo việc hạ trại, lều trại rất nhanh được dựng lên. Đội bếp bắt đầu nấu ăn, khói bếp lượn lờ, ánh tà dương chiếu lên khói bếp, giữa không trung tạo thành một lớp màn mỏng mơ màng.

Hôm nay là ngày đầu tiên hành quân, Hoắc Đình Sơn cho mở tiệc, mổ cừu làm thịt, để đại quân ăn một bữa thật ngon. Vài ngày nữa sẽ phải chuyển sang đường thủy, trong quân vẫn còn không ít người chưa quen đi thuyền, lúc đó cuộc sống sẽ không dễ dàng như bây giờ.

Tiệc lửa trại được bày ngoài trời, mọi người ngồi quanh đống lửa.

Những miếng t.hịt đặt trên lửa bị ngọn lửa l.i.ế.m qua, dần dần nướng vàng, lớp mỡ nóng chảy ra, từ từ trượt xuống dưới rồi nhỏ giọt vào đống lửa, khiến ngọn lửa đột ngột bùng lên.

"Khởi bẩm!" Một con ngựa phi nước đại từ bên ngoài trại trở về, đó là thám mã được phái đi trước đó.

Thám mã lao nhanh vào khu vực mở tiệc, chính xác tìm đến Hoắc Đình Sơn ở giữa, nói:

"Đại tướng quân, gần đây phát hiện dấu vết lâm phỉ."

Hoắc Đình Sơn, đang xoay xiên t.hịt nướng, nhíu mày:

"Lâm phỉ? Số lượng bao nhiêu?"

Thám mã đáp:

"Thuộc hạ đã hỏi thăm ngôi làng gần đây, dân làng nói khoảng hai trăm người."

Bọn họ rời khỏi Lạc Dương chưa được một ngày, nơi này cách thành Lạc Dương thật ra không xa. Nhưng thời loạn lạc, chẳng những triều đình rối ren, mà dân gian cũng không yên ổn.

Càng là cuối thời vương triều, bọn cướp khắp nơi càng nhiều.

Thuế má nặng nề, quan lại tham nhũng vơ vét mỡ m.á.u của dân, bách tính không sống nổi, buộc phải lên núi làm cướp, đây là một loại phỉ. Lại có một loại là quan lại thông đồng với phỉ, hai bên cấu kết kiếm chác từ những thương nhân giàu có qua lại Lạc Dương.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.