Thạch Hướng Tùng sững lại, ông ta lăn lộn chốn quan trường đã nhiều năm, sao có thể không nghe ra hàm ý trong lời nói của đối phương.
Hóa ra Hoắc Đình Sơn đang đòi tiền hắn!
Mang theo nhi tử ông ta đi thì được, nhưng phải đưa thêm lương thảo.
Thạch Hướng Tùng nghẹn lời, ấm ức vô cùng, nhưng vẫn cố treo lên gương mặt tươi cười:
“Hạ quan trong nhà chỉ có vài mẫu ruộng cằn, năm nay may mắn thu hoạch được ít lương thực. Nếu Hoắc U Châu không chê hạ quan sức mọn, xin hãy nhận lấy mười xe lương này, để hạ quan trọn vẹn một lòng trung thành và nghĩa khí.”
Hoắc Đình Sơn cười nói:
“Vậy trước hết xin đa tạ Thạch Thái thú. Nhưng ta vẫn giữ nguyên lời, một khi tòng quân thì có nhiều biến số không thể lường trước, đây chính là cái gọi sinh tử có mệnh. Có để lệnh lang theo quân hay không, ta cho ngươi hai ngày để suy nghĩ thêm.”
Thạch Hướng Tùng cúi đầu đáp:
“Hạ quan hiểu rồi.”
---
Chớp mắt đã qua hai ngày, mọi thứ đều sẵn sàng.
Sau khi dùng xong bữa sáng, bốn người trong nhà cùng nhau xuất môn. Hoắc Minh Tuấn nhìn mẫu thân và muội muội lên xe ngựa, lại nhìn phụ thân cưỡi lên chiến mã Ô Dạ.
Hoắc Đình Sơn ngồi trên lưng ngựa, từ trên cao nhìn xuống trưởng tử:
“Giao Lạc Dương lại cho ngươi.”
Hoắc Minh Tuấn cúi người hành lễ sâu:
“Xin phụ thân yên tâm, nhi tử nhất định sẽ giữ vững Lạc Dương, tại đây chờ đợi phụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-tu-hien-dai-mau-than-ta-danh-chan-tu-phuong/3743553/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.