Bùi Oanh hoàn toàn không hay biết về những sóng gió trong phủ Thái thú. Sau khi trở về từ ngoại ô, Hoắc Đình Sơn ở lì trong thư phòng mấy canh giờ, mãi đến khi trăng lên đến đỉnh trời, hắn mới trở lại viện chính.
Ngày thường vào giờ này, gian chính đã tối đen như mực, nhưng hôm nay lại vẫn còn sáng đèn.
Người nam nhân nhướng mày kinh ngạc, đẩy cửa bước vào:
"Phu nhân sao còn chưa nghỉ ngơi?"
Ban ngày nàng bận rộn bao nhiêu, đến tối lại càng mệt mỏi, thế mà hôm nay trông nàng vẫn có tinh thần.
"Hoắc Đình Sơn, ta có chuyện muốn thương lượng với ngài."
Bùi Oanh dù mệt, nhưng vẫn trằn trọc không ngủ được.
Chỉ còn chút nữa là chế được thủy tinh, nếu giờ theo hắn đi Duyện Châu, chẳng khác nào công dã tràng.
Nghĩ vậy thật khiến người ta khó chịu.
"Chuyện gì, nói thử xem." Có lẽ do bầu không khí trong phòng ấm áp, Hoắc Đình Sơn lúc này tỏ ra dễ nói chuyện:
"Không phải việc gì quá quan trọng thì phu nhân tự quyết định cũng được, vi phu luôn ủng hộ vô điều kiện."
Nghe vậy, lòng Bùi Oanh lập tức nhẹ nhõm:
"Thật ra không quá hệ trọng, ta muốn ở lại Lạc Dương hoàn thành việc chế thủy tinh…"
"Không được."
Lời còn chưa dứt, hắn đã cắt ngang ngay.
Người nam nhân khi nãy còn nhếch môi cười, giờ đây sắc mặt lạnh tanh:
"Chuyện này trước đó đã bàn xong, phu nhân phải cùng ta đến Duyện Châu."
"Cái gì mà bàn xong? Đó là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-tu-hien-dai-mau-than-ta-danh-chan-tu-phuong/3743552/chuong-216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.