“Nhi tử!” Thái thú phu nhân nước mắt lưng tròng, vội vàng chạy tới ôm chầm lấy Thạch Thành Lỗi. Sau khi cơn xúc động mạnh mẽ nhất dần lắng xuống, bà mới cẩn thận nhìn kỹ đứa con của mình.
Chỉ một ánh nhìn, lòng bà lại càng đau xót.
Đen đi, gầy đi nhiều quá.
Thái thú phu nhân rơi nước mắt lã chã, nghẹn ngào nói: “Nhi tử ta khổ cực quá rồi. Tất cả là lỗi tại người đó! Một người mấy chục tuổi mà lại đi so đo với một đứa trẻ mười mấy tuổi, lòng dạ quả thật nhỏ nhen. Mẫu thân nghe nói các con ở phủ Châu mục còn bị đánh nữa, mau để ta xem con có sao không…”
“Không bị ức h.i.ế.p đâu, vẫn ổn lắm.” Thạch Thành Lỗi vén tay áo lên, siết c.h.ặ.t nắm tay, làm nổi rõ cơ bắp trên cánh tay: “Mẫu thân nhìn xem, con rắn rỏi hơn nhiều rồi, trông cũng có vẻ nam tính hơn phải không?”
Thái thú phu nhân lại càng khóc to hơn.
Xong rồi, nhi tử bà hình như bị bắt nạt đến ngớ ngẩn mất rồi. Bị giam gần một tháng, ăn uống không đủ, chỗ ngủ chẳng ra gì, vậy mà nó còn nói là ổn lắm.
Không muốn nhìn thấy ánh mắt đẫm lệ của mẫu thân, Thạch Thành Lỗi vội vàng nói: “Mẫu thân, con về phòng tắm rửa trước đã.”
Thạch Thành Lỗi rút vào phòng, mãi đến khi Thạch Thái thú trở về vào buổi tối mới hay tin tiểu nhi tử đã trở lại.
Chưa kịp hỏi nhi tử những ngày qua ở phủ Châu mục ra sao, ông ta đã nghe hắn nói ngay: “Phụ thân, gần đây người có đang giúp Hoắc U Châu làm việc gì không?”
Nhi tử lại hỏi như thế. Thạch Hướng Tùng không thấy có gì phải giấu giếm: “Đúng vậy, Hoắc U Châu nhờ ta đóng trăm chiếc thuyền, nói ra thì ngày mai là bàn giao xong…”
Nói đến đây, Thạch Hướng Tùng giật mình sững lại.
Ngày mai giao thuyền, mà hôm nay nhi tử ông ta đã trở về. Xem ra đối phương nắm rõ hành tung và tiến độ của ông ta như lòng bàn tay.
“Đóng thuyền? Để làm gì vậy?” Thạch Thành Lỗi vội hỏi.
Thạch Hướng Tùng khẽ hừ một tiếng: “Nếu ta đoán không nhầm, bước tiếp theo Hoắc U Châu muốn tiến quân đến Duyện Châu. Duyện Châu nằm ven sông, thủy quân rất mạnh. Nếu giao chiến với bên đó, không có thuyền là không xong.”
Thạch Hướng Tùng khẽ nhếch mày, sắc mặt cũng thư thái hơn: “Giờ thuyền đã đóng xong, lại đang mùa thu, đúng là thời điểm thuận lợi để xuất quân. Hoắc U Châu sẽ không ở lại Lạc Dương lâu nữa.”
“Rừng núi không có hổ, khỉ sẽ làm vua.”
Đợi con hổ lớn là Hoắc U Châu rời đi, Lạc Dương dù không thể trở lại như trước kia, cũng không đến mức như bây giờ, khi đến cả chút tiếng nói ông ta cũng chẳng có.
“Phụ thân, con muốn nhập ngũ.” Thạch Thành Lỗi bất chợt nói.
Một lời khiến cả nhà ngỡ ngàng.
“Đệ, sao đệ lại có ý nghĩ đó?”
“Nhi tử, đừng lấy chuyện này ra đùa, mãu thân không chịu nổi con dọa như vậy đâu.”
“Láo xược!” Thạch Thái thú đập mạnh tay xuống bàn, quát lớn: “Nhập ngũ? Ngươi nhập ngũ kiểu gì? Phụ thân ngươi đây làm gì có quân đội để ngươi theo?”
“Phụ thân, con muốn gia nhập quân U Châu.” Thạch Thành Lỗi nhìn thẳng vào phụ thân, thấy cả nhà có vẻ muốn đồng loạt đứng ra ngăn cản, bèn lùi lại một bước, nghiêm túc nói: “Chuyện này con không hề đùa, mà đã suy nghĩ kỹ càng từ lâu. Xin mọi người hãy nghe con nói hết.”
Nhìn thấy vẻ mặt trang trọng hiếm có của tiểu nhi tử, cái dáng vẻ lúc nào cũng chỉ biết rong chơi, nghịch ngợm như đã dần rời xa. Thạch Thái thú khựng lại, ngăn phu nhân đang định mở lời: “Được, ngươi nói xem.”
Thạch Thành Lỗi nghiêm nghị nói:
“Hiện nay, Tư Châu đã thuộc quyền Hoắc U Châu. Chúng ta cả nhà đều đang sống dưới trướng của ngài ấy. Phụ thân, người thật sự nghĩ rằng, sau khi Hoắc U Châu rời khỏi Lạc Dương, mọi chuyện sẽ trở về như xưa sao? Con không cho là vậy. Dù phụ thân có giúp ngài ấy đóng thuyền, ngài ấy rời đi, chắc chắn vẫn để lại hậu thủ. Bởi vì ngài ấy vốn không tin tưởng đám quan lại ở Lạc Dương này. Rất có thể ngài ấy sẽ phái người tước bỏ quyền lực của người. Nặng hơn, có lẽ ngài ấy sẽ tạo ra vài 'tai nạn', khiến người lâm bệnh không dậy nổi, chẳng còn khả năng quản lý Lạc Dương…”
Ở lại phủ Châu mục gần một tháng, Thạch Thành Lỗi hiểu ra một đạo lý:
Nơi đó, tuyệt đối không thiếu những kẻ nhẫn tâm, ra tay cực kỳ tàn nhẫn.
Một vị chủ nhân có thể dạy ra những thuộc hạ như vậy, tuyệt đối chẳng phải người thiện lành, mà thậm chí càng độc ác hơn.
Những suy nghĩ này không phải ngày một ngày hai mà hiểu thấu. Đó là kết quả của những ngày chen chúc trong một căn phòng nhỏ, hít thở mùi mồ hôi, mùi chân, cùng mọi người m.ổ x.ẻ từng lời bàn luận. Phải mất trọn một tháng mới ghép lại thành một bức tranh cục diện tạm rõ ràng.
Thạch Hướng Tùng nghe nhi tử nói, vừa kinh ngạc, lại vừa vui mừng:
“Nhi tử ta đã trưởng thành rồi.”
Thật ra, chỉ nói bệnh liệt giường đã xem như nhẹ, khả năng lớn là "bệnh mà chết". Nhưng vào lúc này, Thạch Hướng Tùng chẳng để tâm. Ông ta chỉ cảm thấy được an ủi trong lòng.
Tiểu nhi tử mà ông cùng thê tử cưng chiều nhất đời này, trước giờ vẫn cho rằng cả đời nó sẽ chẳng làm được trò trống gì. Nhưng cũng chẳng sao, gia nghiệp vẫn còn, đã có các huynh trưởng gánh vác, tiểu nhi tử cứ việc sống như một phú quý nhàn nhân cũng chẳng sao.
Thạch Thành Lỗi nhìn phụ thân, nghiêm túc nói:
“Phụ thân, nếu con đi theo Hoắc U Châu tới Duyện Châu, nhiều việc sẽ khác. Ít nhất, ngài ấy sẽ giữ lại con, nhi tử của một Thái thú, trong tay. Như vậy, tự nhiên ngài ấy thấy phụ thân còn giá trị lợi dụng, chẳng cần sớm loại bỏ người khỏi cuộc chơi.”
“Chuyện của phụ thân, ta tự có cách xử lý, không cần tiểu nhi tử như con phải bận lòng.”
Thạch Thành Lỗi lập tức đáp:
“Nhưng con đã lớn rồi, con có thể vì nhà gánh vác trách nhiệm.”
Mọi người trong nhà kinh ngạc nhìn Thạch Thành Lỗi. Ai nấy khó tin nổi, đứa nhi tử (hay đệ đệ) thường ngày bông đùa lêu lổng, chỉ mới một tháng không gặp, dường như đã thay đổi hoàn toàn.
Những người khác ngây người, không nói nên lời. Chỉ duy Thái thú phu nhân chau mày.
Bà tuy không đọc sách nhưng cực kỳ nhạy bén. Dưới tay bà, các thiếp thất của Thạch Thái thú đều phải ngoan ngoãn nghe lời, cả đại gia đình do bà cai quản luôn nề nếp. Hơn nữa, hiểu con không ai bằng mẹ, nhìn tiểu nhi tử bỗng chốc trở thành người khác hẳn, Thái thú phu nhân có linh cảm bất thường.
Bà chẳng phải người bàng quan trước thế sự, biết rõ Hoắc U Châu trước đây có hai nhi tử. Sau khi kết hôn với vị Bùi phu nhân kia, trong nhà lại có thêm một vị tiểu cô nương mà Bùi phu nhân đưa theo.
Nếu bà nhớ không nhầm, vị tiểu cô nương đó và tiểu nhi tử của mình cũng trạc tuổi.
“Lỗi nhi, có phải con đã để mắt đến tiểu cô nương của nhà Hoắc U Châu?” Thái thú phu nhân bỗng cất tiếng.
Thạch Thành Lỗi không ngờ mẫu thân đột nhiên hỏi vậy. Cuối cùng vẫn còn trẻ, tâm tình chưa đủ kín, không khỏi để lộ một chút hoảng loạn.
Mọi người trong nhà lập tức hiểu ra.
“Đồ nghịch tử!” Thạch Hướng Tùng giận đến mức râu mép run lên: “Nói thì nghe thật hay, hóa ra chỉ vì một cô nương mà muốn nhập ngũ. Quả thật hoang đường! Ta nói cho ngươi biết, chuyện tòng quân ngươi đừng mơ đến, tuyệt đối không thể được.”
Thái thú phu nhân ôm n.g.ự.c thở dài:
“Con ta, con cần gì khổ như vậy. Hoắc gia với nhà ta chẳng mấy có khả năng.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]