“Nhi tử!” Thái thú phu nhân nước mắt lưng tròng, vội vàng chạy tới ôm chầm lấy Thạch Thành Lỗi. Sau khi cơn xúc động mạnh mẽ nhất dần lắng xuống, bà mới cẩn thận nhìn kỹ đứa con của mình.
Chỉ một ánh nhìn, lòng bà lại càng đau xót.
Đen đi, gầy đi nhiều quá.
Thái thú phu nhân rơi nước mắt lã chã, nghẹn ngào nói: “Nhi tử ta khổ cực quá rồi. Tất cả là lỗi tại người đó! Một người mấy chục tuổi mà lại đi so đo với một đứa trẻ mười mấy tuổi, lòng dạ quả thật nhỏ nhen. Mẫu thân nghe nói các con ở phủ Châu mục còn bị đánh nữa, mau để ta xem con có sao không…”
“Không bị ức h.i.ế.p đâu, vẫn ổn lắm.” Thạch Thành Lỗi vén tay áo lên, siết c.h.ặ.t nắm tay, làm nổi rõ cơ bắp trên cánh tay: “Mẫu thân nhìn xem, con rắn rỏi hơn nhiều rồi, trông cũng có vẻ nam tính hơn phải không?”
Thái thú phu nhân lại càng khóc to hơn.
Xong rồi, nhi tử bà hình như bị bắt nạt đến ngớ ngẩn mất rồi. Bị giam gần một tháng, ăn uống không đủ, chỗ ngủ chẳng ra gì, vậy mà nó còn nói là ổn lắm.
Không muốn nhìn thấy ánh mắt đẫm lệ của mẫu thân, Thạch Thành Lỗi vội vàng nói: “Mẫu thân, con về phòng tắm rửa trước đã.”
Thạch Thành Lỗi rút vào phòng, mãi đến khi Thạch Thái thú trở về vào buổi tối mới hay tin tiểu nhi tử đã trở lại.
Chưa kịp hỏi nhi tử những ngày qua ở phủ Châu mục ra sao, ông ta đã nghe hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-tu-hien-dai-mau-than-ta-danh-chan-tu-phuong/3743129/chuong-215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.