“Đi xem thử.” Mạnh Linh Nhi từ chiếc xích đu đứng dậy.
Ra khỏi hoa viên, chủ tớ hai người lần theo âm thanh, đi qua hai tiểu viện rồi đến một trường đấu.
Trường đấu này là nơi mà sau khi gia đình nàng vào ở trong phủ Châu mục, phụ thân đã sai người cải tạo. Tổng cộng có hai nơi được sửa lại, nhưng nơi này vốn ít được sử dụng.
Vậy mà giờ đây lại có vẻ như đang rất náo nhiệt?
Khi tiến lại gần, Mạnh Linh Nhi nhận ra không phải “hình như”, mà đúng là nơi đây rất ồn ào náo nhiệt.
Trong trường đấu có người, hơn nữa không ít người.
Khoảng sân được mở rộng tối đa, bên trong bố trí cọc gỗ, đài luyện võ, thậm chí nàng còn nhìn thấy cả một chiếc cối đá lớn.
Chiếc cối đá khổng lồ nằm ở một góc sân. Vốn dĩ đây là loại dụng cụ phải dùng sức kéo của la hay lừa, vậy mà giờ lại dùng sức người để vận hành.
Ba thiếu niên đứng theo hình tam giác quanh cối đá, mỗi người đeo một túi vải được cột vào vai, dây nối lên thanh gỗ phía trên, trông như bị treo lơ lửng. Dù vậy, chân họ vẫn chạm đất, chủ yếu dựa vào sức từ vai để kéo dây khiến cối đá quay vòng.
Lần đầu tiên Mạnh Linh Nhi thấy người bị coi như lừa kéo, nhất là khi phủ nhà nàng vốn không hề thiếu lừa, khiến nàng sững sờ không thôi.
Bên kia, Ngô Tự Lạc vừa chạy xong mười vòng vượt chướng ngại, thở hổn hển như muốn đứt hơi. Giờ đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-tu-hien-dai-mau-than-ta-danh-chan-tu-phuong/3743122/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.