Gần đây, Liêu Bình Uy gặp nhiều chuyện không thuận lợi. Nhi tử hắn bị giam giữ tại phủ Châu mục. Ban đầu, hắn không rõ tình hình thế nào, nhưng qua vài ngày, bỗng nhiên có lời đồn thổi truyền ra, nói rằng nhi tử hắn ở phủ Châu mục mắc bệnh nặng, nghe đâu đã gần kề cái chết.
Liêu Văn Bách không phải là trưởng tử cũng không phải tiểu nhi tử của Liêu Bình Uy, nhưng lại là đứa con được hắn yêu thích nhất. Lý do rất đơn giản, đứa con này có dung mạo giống hắn nhất.
Nghe tin Liêu Văn Bách thoi thóp nửa sống nửa chết, Liêu Bình Uy lo lắng đến mức trên miệng nổi mấy cái mụn nước.
Hắn nghĩ ngợi mãi không yên, lòng nóng như lửa đốt.
Không nói đến việc nhi tử hắn bị đồn là bệnh nặng sắp chết, chỉ riêng việc Hoắc Đình Sơn gần đây có hàng loạt hành động đã khiến Liêu Bình Uy cảm thấy cực kỳ bất an.
Tư Châu đã bị đối phương chiếm lấy. Với cương vị là tân chủ Tư Châu, bất luận Hoắc Đình Sơn thay đổi quan lại hay ra tay với một số hào cường trong thành Lạc Dương, kỳ thực đều có thể xem là chuyện bình thường.
Muốn lập uy thì nhất định phải hành động, không thì làm sao xây dựng được uy tín?
Thế nhưng, Liêu Bình Uy nhạy bén nhận ra, trong số các quan viên bị thay thế, chín phần là thuộc hạ của hắn. Còn những hào cường bị trừng phạt, phần lớn cũng là những kẻ thân cận với hắn nhất.
Nhìn lại toàn bộ thành Lạc Dương, dường như chỉ có hắn bị nhắm đến, những người khác đều yên ổn vô sự.
Đến ngày thứ tư kể từ khi nhi tử bị bắt giữ, Liêu Bình Uy càng thêm bất an, cuối cùng quyết định đến phủ Thái thú tìm Thạch Hướng Tùng, định bàn bạc xem phải đối phó thế nào.
Trước đây, việc hắn đến phủ Thái thú chẳng khác gì về nhà mình, vô cùng dễ dàng. Nhưng hôm nay, Liêu Bình Uy lại bị chặn ngay ngoài cổng phủ.
Gia nhân trong phủ nói, Thái thú hôm nay bận rộn công chuyện, không có ở nhà.
Liêu Bình Uy giận tím mặt, thầm mắng Thạch Hướng Tùng nhát gan như chuột, lại thêm đầu óc bị mỡ lợn che phủ. Thời điểm này mà còn muốn tách biệt rõ ràng với hắn, chẳng khác nào tự c.h.ặ.t đứt đường lui!
Bỏ qua Châu mục, trong thành Lạc Dương chỉ còn hắn và Thạch Hướng Tùng là thế lực lớn. Nay Hoắc Đình Sơn đã giương mũi d.a.o nhắm vào hắn, Thạch Hướng Tùng lại thờ ơ, chẳng lẽ lão già họ Thạch này thực sự nghĩ rằng, nếu hắn - một Đốc bưu - sụp đổ, thì Thái thú còn có thể an ổn hay sao?
Cây đơn khó chống trời, môi hở răng lạnh mà!
Ban đầu, khi gia nhân nói Thạch Hướng Tùng không có trong phủ, Liêu Bình Uy không tin. Hắn cậy mạnh, cứ thế xông thẳng vào. Kết quả lại phát hiện, trong phủ quả nhiên không một bóng người, Thạch Hướng Tùng chẳng biết đã đi đâu.
Liêu Bình Uy dứt khoát không trở về, mà trực tiếp ở lại phủ Thái thú chờ. Dẫu sao hắn cũng mang quan hàm, gia nhân trong phủ không dám làm gì hắn, chỉ có thể trừng mắt nhìn hắn ngồi sừng sững trong chính sảnh, rồi miễn cưỡng dâng trà tiếp đãi.
Thế nhưng, từ lúc mặt trời dần ngả về tây, đến lúc trời tối đen gần đến giờ giới nghiêm, Liêu Bình Uy vẫn không đợi được Thạch Hướng Tùng quay về.
Đối phương dứt khoát không về phủ.
Hỏi Thạch Hướng Tùng đã đi đâu, gia nhân ai nấy đều mù mờ không biết. Liêu Bình Uy đành giận dữ phất tay áo bỏ đi.
Hắn đương nhiên không hay rằng, từ hôm qua, Thạch Hướng Tùng đã hoàn toàn dồn sức vào việc đóng tàu.
Toàn bộ xưởng đóng thuyền trong thành Lạc Dương đều bị trưng dụng. Quân lính tư nhân của phủ Thái thú cũng được huy động toàn bộ cho việc đóng thuyền.
Thợ mộc ngày đêm không ngừng tay, gỗ được xẻ thành từng đoạn theo tiếng cưa “ken két, ken két” vang lên. Dây gai được các tráng đinh bị trưng dụng tạm thời cạo thành những sợi tơ mảnh. Dầu đồng pha trộn với vôi, bốc lên mùi khó ngửi, lại được thêm vào những sợi tơ gai, liên tục khuấy đều để tạo thành loại sơn dùng trét lên đáy thuyền, giúp chống thấm nước.
Liêu Bình Uy vất vả mấy ngày, liên tục gặp trở ngại, đến mức nực cười là chẳng gặp được một ai mà hắn muốn gặp.
Lòng hắn mỗi lúc một trĩu nặng hơn. Nhìn lên trời chỉ còn một góc Kim Ô, ánh chiều dần buông, hắn tự mình hạ quyết tâm.
Ngươi bất nhân thì đừng trách ta bất nghĩa, Hoắc Đình Sơn, tất cả là do ngươi ép ta!
---
Thành Lạc Dương sóng ngầm cuộn trào, nhưng trong Châu mục phủ lại như một mảnh đất thanh bình.
Bùi Oanh tuy có nghe phong thanh về những tranh đấu bên ngoài, nhưng với nàng, đó cũng chỉ là những chuyện không liên quan. Nàng biết gần đây tình hình không được yên ổn nên cũng không ra ngoài dạo chơi, suốt ngày chỉ quanh quẩn trong phủ.
Phòng ngủ, thư phòng, chính sảnh, cứ đi đi về về giữa mấy nơi này.
Sau khi dùng xong bữa trưa cùng mẫu thân, Mạnh Linh Nhi tùy ý dạo quanh trong phủ. Mùa thu cao trong, mát mẻ, tiết trời này quả thật dễ chịu vô cùng.
Lần này Hoắc Đình Sơn đến Lạc Dương mang theo năm vạn người, nhưng tầng lớp cốt cán, gồm các võ tướng và tiên sinh, lại chẳng có bao nhiêu, vì vậy các buổi học của tiểu cô nương cũng thưa thớt hẳn.
Bình thường mỗi ngày có hai tiết học, một tiết do Y quan Phùng Ngọc Trúc phụ trách, tiết còn lại giao cho Khâu Tả. Nhưng dạo gần đây Khâu Tả khá bận rộn, thành ra Mạnh Linh Nhi chỉ còn mỗi ngày một tiết học.
Dạo bước trên con đường lát đá nhỏ, nàng vô tình đi đến vườn hoa phía sau. Trong vườn có một chiếc xích đu, nàng liền ngồi lên.
Thủy Tô đứng phía sau, chậm rãi đẩy xích đu. Bỗng nàng nghe thấy một câu thì thầm.
“Đã một tháng rưỡi rồi…”
Thủy Tô hơi ngẩn người. Nàng lớn lên cùng Mạnh Linh Nhi từ nhỏ, tình cảm không giống những nha hoàn khác, vì thế nhiều chuyện nàng dám hỏi dám nói:
“Tiểu thư, cái gì mà một tháng rưỡi ạ?”
Mạnh Linh Nhi ánh mắt lấp lánh, nhưng không đáp.
Thủy Tô đứng phía sau nhìn thấy tai nhỏ của tiểu thư hơi ửng hồng, lập tức hiểu ra.
Tâm tư thiếu nữ tựa bài thơ. Là nha hoàn thân cận, Thủy Tô mơ hồ nghe được những câu thơ diễm lệ ẩn hiện.
“Dự Châu cách Lạc Dương không xa, nếu cưỡi ngựa nhanh, đi một vòng chỉ mất mấy ngày. Bên đó xong việc chắc chắn sẽ trở lại ngay thôi.” Thủy Tô khẽ nói.
Khi còn ở Trầm Viên Đạo, Trần Nguyên bị Đại tướng quân phái đến Dự Châu, hình như là để tìm thứ gì đó. Cụ thể, Thủy Tô cũng không rõ.
Nhưng nàng biết, ngày Trần Nguyên rời đi, tiểu thư ăn ít hơn nửa bát cơm. Bình thường nàng ăn hai bát, hôm đó lại chỉ dùng một bát rưỡi.
Thủy Tô không nhắc đến ai ở Dự Châu, nhưng Mạnh Linh Nhi đã hiểu ngay:
“Ngươi thật là…”
Đang định giáo huấn Thủy Tô một chút vì dám trêu nàng, bỗng nàng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết.
Ánh mắt Mạnh Linh Nhi lập tức sắc lạnh.
Những ngày từng trải ngoài trời trước đây khiến Mạnh Linh Nhi nhạy cảm hơn với một số âm thanh, hơn nữa nàng cũng không giống các tiểu thư khuê các khác, chẳng hiểu chút gì về thế sự bên ngoài.
Khâu tiên sinh từng nói qua với nàng về tình hình bên ngoài. Phụ thân muốn đóng thuyền, đồng thời, rõ ràng là muốn động tay vào quan trường Lạc Dương, đưa người của mình vào.
Có người lên chức, tất sẽ có kẻ phải nhường chỗ.
Liệu có ai đó dồn vào đường cùng mà nhảy tường hay không, Mạnh Linh Nhi không biết. Nhưng cẩn thận vẫn hơn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]