Từ sau hôm nàng cùng hắn đi dạo trên sông, khi phát hiện hắn say sóng, mỗi ngày hắn đều dành chút thời gian ra ngoài. Hắn chẳng đi đâu cả, chỉ lên thuyền mà thôi.
Cái tính cố chấp này khiến Bùi Oanh khâm phục, nhưng nàng cũng giữ khoảng cách nhất định.
“Hoắc Đình Sơn, ngài như vậy không ổn.” Bùi Oanh nghĩ một lát, rồi nói: “Ta nghe nói quả táo chua hoặc mơ chua có thể trị chứng say sóng rất hiệu quả, ngài có thể thử xem.”
Người nam nhân vốn định đứng dậy nghe vậy thì khựng lại. Hắn bất chợt vươn cánh tay dài, kéo nàng lại gần.
Hai người vốn ngồi song song, nhưng giờ đây, Bùi Oanh không chống đỡ nổi sức lực của hắn, cả người đổ vào lòng hắn. Hoắc Đình Sơn hai tay ôm lấy eo nàng, nhẹ nhàng nhấc nàng lên, để nàng ngồi nghiêng trên đùi hắn. Tay hắn vòng qua lưng nàng, đặt trên bụng nàng.
Cảm giác dưới thân hoàn toàn khác hẳn với đệm mềm, vừa ấm nóng lại vừa rắn chắc. Bùi Oanh bị hắn làm cho đỏ bừng cả mặt, lúng túng nói: “Ngài làm gì vậy?”
“Phu nhân gần đây vất vả quá, ta trước tiên muốn tặng phu nhân chút phần thưởng, chờ tối nay về sẽ tiếp tục đền đáp nàng.” Hắn mỉm cười, khóe môi hơi nhếch lên.
Bùi Oanh ngồi trên đùi hắn, vô tình cao hơn hắn một chút. Từ trên nhìn xuống, vốn dĩ nàng nên có chút uy thế, nhưng lúc này đôi gò má nàng ửng đỏ, hoàn toàn không có chút khí thế nào.
Nghe hắn nói, nàng nhíu mày, giọng ngập ngừng:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-tu-hien-dai-mau-than-ta-danh-chan-tu-phuong/3743120/chuong-206.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.