Thạch Hướng Tùng quả thật không yên lòng được chút nào.
Đứa tiểu nhi tử này là mụn con muộn mà ông ta có được khi đã già, trên còn hai ca ca gánh vác trách nhiệm, vì vậy được ông ta và thê tử cưng chiều đến mức không phân biệt nổi ngũ cốc, nuôi thành một kẻ lười nhác.
Một kẻ bình thường ở nhà ngủ đến quá giờ ngọ, có thể nằm thì nhất quyết không ngồi, liệu có thể chăm chỉ tự giác, thông minh hiếu học hay sao?
Chuyện đó là không thể nào.
Nhìn thấy nét cười nhàn nhạt trên khóe miệng Hoắc Đình Sơn, Thạch Hướng Tùng càng nghĩ đối phương chẳng có ý tốt gì, trong lòng càng bứt rứt không thôi, liền lên tiếng: “Hoắc U Châu, chẳng hay hạ quan có thể gặp đứa nghịch tử bất tài kia một lần chăng?”
Đối phương vừa mới an bài người vào bên cạnh ông ta, kiểu đánh một cái bạt tai rồi cho một miếng bánh ngọt. Theo lý thuyết, lúc này nếu ông ta nêu ra yêu cầu, đối phương hẳn sẽ đồng ý.
Nhưng Hoắc Đình Sơn xưa nay không đi theo lối mòn, từ chối thẳng thừng: “Thạch Thái thú chớ vội, lệnh lang ở trong phủ rất tốt. Qua một thời gian nữa, ngài sẽ thấy một phiên bản hoàn toàn khác của y.”
Thạch Hướng Tùng ngẩn người.
Hoàn toàn khác?
Không phải là bị đánh đến nỗi phụ mẫu cũng không nhận ra chứ?
Nhưng chưa kịp nói, ông ta thấy người ở thượng vị lấy ra hai tờ giấy:
“Thạch Thái thú, đây là bản vẽ thuyền do phu nhân của ta phác họa. Một tháng sau, ta mong được thấy mỗi loại thuyền trong này chế tạo ra năm mươi chiếc. Nếu chậm trễ công trình, khi nào việc này hoàn thành, Thạch Thái thú mới có thể gặp lệnh lang.”
Đồng tử của Thạch Hướng Tùng thoáng siết lại.
Bên cạnh, Cố Đàm đúng lúc tiếp nhận hai tờ bản vẽ từ tay Hoắc Đình Sơn, sau đó đưa cho Thạch Hướng Tùng, cười nói: “Thái thú đại nhân chớ hoảng, chỉ có một trăm chiếc thuyền mà thôi. Thuộc hạ nhất định sẽ hết sức hỗ trợ ngài hoàn thành nhiệm vụ này.”
Thạch Hướng Tùng đứng sững tại chỗ, hai tờ giấy trong tay như ngàn cân đè nặng, khiến bàn tay cầm giấy của ông ta cũng không ngừng run rẩy.
Hoắc Đình Sơn bước xuống từ thượng vị, đến trước mặt Thạch Hướng Tùng, đích thân chỉnh lại vạt áo cho ông: “Thạch Thái thú đừng lộ ra bộ dạng thế này. Ngài ở Lạc Dương làm quan hai mươi hai năm, người quen biết khắp nơi, quan hệ rộng rãi. Chút việc cỏn con là chế tạo một trăm chiếc thuyền này, đối với ngài chắc chắn chỉ là chuyện nhỏ. Ta tin tưởng ngài.”
Thịt trên mặt Thạch Hướng Tùng nảy lên dữ dội, ông ta nói, giọng run rẩy: “Hoắc U Châu, hạ quan…”
“Bên cạnh chuyện chế thuyền, ta còn muốn Thạch Thái thú giúp ta một việc nhỏ.” Hoắc Đình Sơn không để ý ông ta có đáp ứng hay không, tiếp tục nói: “Ta tiết lộ một chút. Ta không ưa Liêu Bình Uy. Sau này nhất định sẽ động đến hắn. Thạch Thái thú nên giữ khoảng cách với hắn. À đúng rồi, không chỉ ngài, mà cả những người thân tín dưới trướng ngài cũng phải nhớ, đừng thân cận với Liêu Bình Uy.”
Chẳng đợi nhìn biểu cảm trên mặt Thạch Hướng Tùng, Hoắc Đình Sơn xoay người nói: “Cố Thanh Hoài, tiễn thượng quan của ngươi ra ngoài.”
Cố Đàm khẽ chắp tay, hơi nghiêng mình, làm động tác mời: “Thái thú, mời.”
Giải quyết xong một chuyện, Hoắc Đình Sơn quay về thư phòng.
Cửa thư phòng mở, tất cả cửa sổ cũng không đóng lại, xem chừng có người bên trong.
Quả nhiên đúng như vậy.
Bùi Oanh đang ở một mình trong thư phòng.
Nàng ngồi trước án thư dài, bên tay đặt một xấp giấy, cạnh chiếc giỏ tre nhỏ có không ít giấy vò thành cục bị bỏ đi, trên án bày ra một tờ giấy đang vẽ dang dở một bức họa.
Không biết nàng nghĩ đến điều gì, bèn đẩy tờ giấy đang vẽ dở lên phía trên khỏi vị trí bút mực, lấy một tờ giấy mới, rồi đối chiếu với tờ vừa rồi để chỉnh sửa lại.
Nghe thấy tiếng bước chân, Bùi Oanh không ngẩng đầu lên, tay vẫn không ngừng động tác, chỉ hỏi:
" Thạch Thái thú kia đã bị ngài đuổi đi rồi?"
"Ừ, đi rồi." Hoắc Đình Sơn bước tới, ngồi xuống bên cạnh nàng, ánh mắt rơi trên tờ giấy, rồi cầm lấy xấp giấy bên cạnh lật xem.
Cho dù xem bao nhiêu lần, Hoắc Đình Sơn vẫn cảm thấy kinh ngạc.
Trên bản vẽ, những chiếc thuyền được đánh dấu kích thước, có thuyền lớn, có thuyền nhỏ. Thuyền lớn tựa như chiếc du thuyền mà hắn và nàng từng đi qua, dài khoảng sáu, bảy trượng từ mũi đến đuôi. Không chỉ chở người, ngay cả ngựa cũng có thể dắt lên mà không chật chội.
Thuyền nhỏ thì tựa con thoi, hai đầu cong vút, trên chỉ có một cột buồm tre, dài chưa đầy một trượng, chỉ đủ chở hai người.
Lại có một loại thuyền càng tinh diệu hơn, trong thân thuyền lớn chứa thuyền nhỏ. Thuyền lớn thì ổn định, có thể chở được nhiều binh mã; thuyền nhỏ thì linh hoạt, dễ dàng cơ động. Bên cạnh hắn thấy ba chữ nhỏ “Tử Mẫu Thuyền”.
"Phu nhân, hóa ra đời sau thuyền bè lại có nhiều chủng loại đến vậy." Hoắc Đình Sơn không ngừng tán thán.
Bùi Oanh: "Không tính là nhiều, đây chỉ là một phần nhỏ thôi, có nhiều loại ta đã quên rồi."
Tò mò của nàng dường như nhiều hơn người thường, từ nhỏ đã luôn bám lấy ca ca hỏi "tại sao". Sau này ca ca bị nàng làm phiền đến chịu không nổi, dứt khoát mua cho nàng một bộ *Mười Vạn Câu Hỏi Vì Sao*. Lớn thêm chút nữa, có được điện thoại, trong một thời gian dài nàng rất thích xem các video khoa học phổ biến trên mạng.
Xem không ít, nhưng rốt cuộc theo thời gian trôi qua, nàng cũng quên phần lớn, chỉ nhớ những gì ấn tượng sâu sắc hoặc nguyên lý đơn giản.
Người bên cạnh hiện diện đầy rõ rệt, Bùi Oanh vẽ được mấy nét thì phải dừng lại:
" Thạch Thái thú nói thế nào?"
Hoắc Đình Sơn cong khóe môi:
"Hắn còn có thể nói gì? Tiểu nhi tử bảo bối của hắn đang nằm trong tay ta, ngoài đồng ý ra, hắn chẳng còn cách nào khác. Ta cho hắn một tháng, bảo hắn đóng một trăm chiếc thuyền trước, rồi xem một tháng sau sẽ thế nào."
"Một tháng đóng một trăm chiếc, thời gian liệu có gấp quá không…" Bùi Oanh lẩm bẩm.
Hoắc Đình Sơn tiếp tục lật xấp giấy trên tay, cuối cùng rút ra hai tờ.
Nếu Thạch Hướng Tùng có mặt ở đây, nhất định sẽ nhận ra hai tờ này chính là bản vẽ mà trước đó hắn lấy từ tay Hoắc Đình Sơn.
Vừa cẩn thận xem lại, hắn vừa nói:
"Thành Lạc Dương có gần năm mươi vạn dân, Thạch Hướng Tùng ở đây hơn hai mươi năm, chỉ cần huy động toàn bộ thợ mộc trong thành, thêm vào đó kêu gọi tư binh tập hợp chừng một, hai nghìn người, ngày đêm gấp rút làm việc, một trăm chiếc thuyền vẫn có thể làm ra."
Bùi Oanh quay đầu nhìn hắn, chăm chú một lát rồi buột miệng:
"Thạch Thái thú nếu hoàn thành trước hạn, chẳng phải chứng tỏ y vẫn còn dư lực?"
Hắn nhếch môi cười sâu hơn:
"Phu nhân thật thông tuệ."
Bùi Oanh tâm trạng phức tạp, con người này thật là…
"Chiều nay ta phải ra ngoài một chuyến, bữa tối có lẽ không về, không cần đợi ta." Hoắc Đình Sơn đổi chủ đề.
Bùi Oanh nhíu mày:
"Ngài lại muốn đi chèo thuyền?"
Hoắc Đình Sơn không phủ nhận:
"Chứng say thuyền cần sớm khắc phục, đi nhiều vài lần sẽ quen thôi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]