Khi ấy tại bến đò, người lái thuyền nói sẽ hoàn lại tiền đặt cọc gấp ba cho nhóm tiểu công tử kia. Vì vậy, vốn dĩ là bọn họ đã đặt thuyền trước, nhưng Hoắc Đình Sơn sau khi biết chuyện liền cố tình giành lấy. Hắn dùng quyền lực áp chế, chủ thuyền tất nhiên chẳng dám suy tính nhiều, liền gạt nhóm tiểu công tử sang một bên, thay vào đó sắp xếp thuyền hoa cho hắn.
Nhi tử Thái thú ở Lạc Dương xưa nay vẫn ngang ngược, lại thêm tuổi còn trẻ, đúng vào lúc dễ nổi nóng. Bị người khác giành mất thuyền hoa, làm sao có thể không tức giận?
Một khi tức giận liền xảy ra xung đột.
Có xung đột, Hoắc Đình Sơn liền có cớ danh chính ngôn thuận để bắt giữ người.
Gom sạch nhóm tiểu công tử ấy, giữ làm con tin trong tay, hắn đâu cần lo phụ thân bọn họ không tận tâm tận lực làm việc cho mình?
Bùi Oanh trầm mặc một hồi, cảm thán:
“Thật ra, dù ngài không làm lớn chuyện như vậy, chỉ cần hạ lệnh, bọn họ cũng không dám không làm.”
Hoắc Đình Sơn khẽ dùng sức, kéo nàng đến bên giường, để nàng ngồi xuống:
“Không dám không làm là một chuyện, nhưng làm như thế nào, mất bao nhiêu thời gian, thì lại là một chuyện khác. Chúng ta vừa mới tiếp quản Tư Châu không lâu, trước đây lại ở Kinh Châu nhiều hơn, nền tảng bên này vẫn chưa hoàn toàn thay đổi thành người của ta. Mà Thạch Hướng Tùng làm quan ở Lạc Dương hơn hai mươi năm, thế lực của hắn đã thâm nhập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-tu-hien-dai-mau-than-ta-danh-chan-tu-phuong/3743118/chuong-204.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.