Lần này, sắc mặt biến đổi không chỉ có cha con Liêu Bình Uy, mà toàn bộ đám cáo già đều không kiềm được mà thất thố.
Đây là trực tiếp giam người ư?
Phủ đệ được canh giữ nghiêm ngặt, kẻ trộm tầm thường khó mà đột nhập. Nhưng tại sao lại thêm hai chữ "tầm thường"? Chẳng lẽ còn có "bất thường" xảy ra?
Sắc mặt mọi người tái xanh cả lại.
Nhưng Hoắc Minh Tuấn không cho bọn họ cơ hội nói năng, dứt khoát cao giọng: "Tiễn khách."
Lập tức, từ hành lang phía trước và phía sau, một đội vệ binh mang đao tràn vào, trước sau giáp công chẳng khác nào diệt trừ địch quân. Một vệ binh túm lấy một công tử, như xách con gà con, lôi thẳng ra ngoài, chỉ để lại một đám lão già trơ mắt nhìn.
"Hoắc Đô Đốc!"
"Hoắc Đô Đốc, chuyện này… chuyện này không ổn. Tiểu tử nhà ta nghịch ngợm, nếu lưu lại đây e rằng sẽ quấy rầy Hoắc U Châu và Châu mục phu nhân."
"Không sao. Phụ thân ta hiếu khách, rất hoan nghênh các vị công tử đến thăm. Cứ quyết như vậy đi." Hoắc Minh Tuấn nói xong, quay người rời đi.
Đám vệ binh túm người cũng nhanh chóng rời khỏi đại sảnh, chỉ trong chớp mắt, trong sảnh chỉ còn lại mấy lão nhân như Thạch Hướng Tùng.
"Thạch hiền huynh, thế này phải làm sao?" có người hỏi.
Thạch Hướng Tùng đứng lặng tại chỗ suốt một tuần trà, rồi mới nói: "Cứ về trước đã."
Trong đám công tử bị bắt đi, có người là độc đinh trong nhà. Giờ độc đinh bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-tu-hien-dai-mau-than-ta-danh-chan-tu-phuong/3741012/chuong-203.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.