🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Bọn họ vừa chiếm được Tư Châu, bề ngoài thì tuyên bố đã kiểm soát được vùng đất này, nhưng trong góc tối vẫn còn không ít "cái đinh". Những "cái đinh" này thuộc về các phe phái khác nhau, có từ Trường An, có từ bản địa Lạc Dương, cũng có từ các châu khác.

Liêu Bình Uy ở Lạc Dương đã nhiều năm, nếu lấy y làm trung tâm mà điều tra từng lớp ra ngoài, e rằng đến đầu xuân năm sau cũng chưa xong, lại rất dễ bỏ sót những kẻ tiểu tốt. Chi bằng dụ rắn ra khỏi hang, để chính bọn chúng tự mình tìm đến.

"Vậy lần này bắt được bao nhiêu rồi?" Bùi Oanh đã rõ sự tình, từ lâu hắn đã cho người giám sát Liêu Bình Uy.

Hoắc Đình Sơn cười lạnh:

"Chừng mười kẻ, trong đó nữ nhân lại chiếm đến một nửa."

Loại thủ đoạn quen dùng nữ nhân như thế này, quả thực giống hệt kẻ họ Kỷ ở Trường An.

"Tìm ra được là tốt rồi." Bùi Oanh an ủi hắn.

"Ta nghi ngờ không chỉ có mười kẻ, vẫn còn những kẻ chưa bị lôi ra. Thôi, chuyện này không cần vội." Ánh mắt Hoắc Đình Sơn trượt xuống, dừng lại trên bàn.

Hắn nhìn thấy một chiếc khay gỗ, bên trên đựng vài hạt nhỏ gần như trắng tinh.

"Phu nhân, đây là thứ gì?"

Hắn không chỉ nhìn mà còn cầm lên vài hạt.

Độ cứng không cao, dùng sức bóp có thể nghiền nát.

Bùi Oanh giải thích:

"Đây là khoáng chất kiềm tinh khiết. Hôm nay vừa được chuyển từ Dự Châu về. Trần Nguyên có phần không chắc chắn đây có phải thứ cần tìm hay không, nên đặc biệt cho người mang về để ta xem xét."

Hoắc Đình Sơn đương nhiên nhớ đến "kiềm". Khi trước, nàng từng nhốt mình mấy ngày, hao tổn bao tâm sức chỉ để chế ra thứ gọi là "kiềm", kết quả do điều kiện hạn chế không thể tự sản xuất, nàng còn buồn bực một thời gian dài.

Sau đó không tự chế nữa, mà chuyển sang trực tiếp tìm nguyên liệu từ nơi khác.

"Xem ra đã tìm được rồi." Hoắc Đình Sơn đưa hạt kiềm lên mũi ngửi, không phát hiện mùi gì:

"Kiềm tinh khiết đã tìm được, phu nhân còn cần nguyên liệu gì nữa không?"

"Không cần nữa." Bùi Oanh lắc đầu, tiện tay cầm một tờ giấy:

"Ngài viết cho Trần Nguyên một phong thư, bảo y mang người trở về."

Nàng đối với chữ viết thời này vẫn có phần lạ lẫm. Bắt chước viết theo thì không khó, nhưng tự viết thì luôn lo thiếu nét này hay nét kia.

Hoắc Đình Sơn cầm bút, tỏ ra như sắp viết một bức thư dài dằng dặc. Bùi Oanh cứ tưởng hắn sẽ viết rất nhiều, kết quả chỉ có hai chữ.



"Tốc hồi."

Bùi Oanh:

"...!"

"Ngài không dặn dò gì thêm cho Trần Nguyên sao? Dù gì y cũng đang ở Dự Châu, hành sự thuận tiện, chẳng hạn như đi qua Lôi Dự Châu một chuyến chẳng hạn." Bùi Oanh lầm bầm.

Hoắc Đình Sơn để mực khô, cẩn thận niêm phong thư:

"Lạc Dương cách quận Vĩnh Xuyên của Dự Châu không xa, liên lạc rất thuận tiện, không cần Trần Nguyên phải quan tâm thêm."

Dừng một chút, hắn lại nói thêm:

"Tiểu tử kia mà không về sớm, nha đầu nhà ta chắc trách ta – một người làm phụ thân như ta đây…"

Hoắc Đình Sơn còn chưa nói hết câu, đã bị một ánh mắt sắc bén quét tới.

“Được rồi, ta không nói nữa.” Hắn ngừng lời, nhưng chưa được mấy giây, lại mở miệng:

“Phu nhân không thích Trần Nguyên, vậy thì ta sẽ cùng phu nhân đồng tâm hiệp lực. Chờ Trần Nguyên trở về, ta sẽ để hắn đến trấn giữ Trầm Viên Đạo ở Kinh Châu.”

Bùi Oanh nhíu mày tinh tế:

“Ta không phải không thích Trần Nguyên. Trái lại, Trần Nguyên so với nhiều nam tử khác còn xuất sắc hơn, vững vàng, nghiêm túc. Gia huấn không nạp thiếp trước khi cưới vợ là điều hiếm thấy ngày nay. Hơn nữa, nhìn hắn cũng không phải hạng người trọng nữ sắc.”

Hoắc Đình Sơn: “…”

Bùi Oanh dường như không nhận ra sự im lặng bất thường của người bên cạnh, tiếp tục nói:

“Ta chỉ lo lắng hắn lớn hơn Linh Nhi đúng mười tuổi, sau này nhiều khả năng sẽ rời đi trước. Người ra đi thì không sao, nhưng kẻ ở lại sẽ phải sống với nỗi nhớ khôn nguôi suốt đời.”

“Phu nhân nói rất có lý.” Nam nhân xoay xoay chiếc nhẫn trên tay, từ tốn nói:

“Phu nhân, ta có một cách, có lẽ có thể thử xem.”

Bùi Oanh lập tức cảnh giác:

“Hoắc Đình Sơn, ta nghiêm túc nhắc nhở ngài, đừng có bày mưu lung tung.”

Từ khi con gái được cứu trở về, nàng không phải không nhận ra giữa con gái và Trần Nguyên dường như có phần thân mật hơn. Tất cả đều thu vào mắt, nhưng Bùi Oanh lại không thể làm gì. Một phần vì sợ làm hỏng chuyện, một phần vì chính nàng cũng đang mâu thuẫn.

Mọi thứ khác đều rất phù hợp, chỉ riêng khoảng cách tuổi tác liệu có đáng trở thành trở ngại?



Nếu lỡ bỏ qua Trần Nguyên, Linh Nhi sau này ưu phiền mà thành bệnh, thậm chí vì uất ức mà qua đời…

Chỉ nghĩ đến thôi, đầu óc Bùi Oanh đã ong ong, như muốn nổ tung.

“Có phải là mưu lung tung hay không, phu nhân không ngại nghe thử.” Hoắc Đình Sơn thong thả nói, thấy nàng khẽ gật đầu, hắn tiếp lời:

“Trong phủ chẳng phải vừa đến một nhóm thiếu niên mười mấy tuổi sao? Tuổi tác họ cũng gần với tiểu nha đầu. Mấy ngày nay đều do Minh Tuấn giám sát, chiều tối khi dùng cơm, để tiểu nha đầu cùng đi giám sát, dù sao gần đây tiên sinh không ở bên, bài học của nàng cũng không còn nhiều như trước.”

Bùi Oanh đã hiểu.

Hắn đang dùng cách khác để con gái có thêm cơ hội tiếp xúc với các thiếu niên cùng tuổi.

“Cách này cũng được.” Bùi Oanh trầm ngâm một chút rồi gật đầu:

“Ngày thường, nàng rất ít có cơ hội quen biết đồng lứa, lần này xem như là dịp tốt.”

Hoắc Đình Sơn xé đôi bức thư vừa chuẩn bị, lấy một tờ giấy mới. Đã muốn bồi dưỡng tình cảm, phía Trần Nguyên cũng không nên “về gấp”.

Hắn viết lại bức thư khác, sắp xếp cho Trần Nguyên thêm một nhiệm vụ.

Ánh mắt Bùi Oanh rơi trên khay gỗ đựng tro soda trên án thư, như đang suy tư điều gì.

Dù giờ chưa vận chuyển số lượng lớn soda về, nhưng mẻ đầu tiên mang về cho nàng xem qua cũng đã được vài chục cân. Có lẽ nàng có thể thử xem liệu mình có thể nung thành thủy tinh hay không…

Hoắc Đình Sơn đột nhiên lên tiếng:

“Đúng rồi, phu nhân, lễ thành hôn của Minh Tuấn định vào tiết Lập Thu năm sau, ý nàng thế nào?”

Bùi Oanh giật mình hồi thần:

“Năm sau Lập Thu, vậy còn hơn một năm nữa, tốt lắm. Chắc sẽ về U Châu tổ chức lễ cưới, phải không?”

Hoắc Đình Sơn xoa cằm, trầm ngâm:

“Để xem đã.”

U Châu tuy là căn cứ chính của hắn, nhưng địa bàn không ngừng mở rộng, cần đưa người thân tín của mình vào từng nơi, mới có thể đảm bảo không ai ngấm ngầm cấu kết, làm loạn.

Hoàng Đế Nội Kinh có viết: “Thu tam nguyệt, thử vị dung bình. Thiên khí dĩ cấp, địa khí dĩ minh; tảo ngọa tảo khởi, dữ kê câu hưng; sử chí an ninh, dĩ hoãn thu hình; thu liễm thần khí, sử thu khí bình; vô ngoại kỳ chí, sử phế khí thanh. Thử thu khí chi ứng, dưỡng thu chi đạo dã.” (*)

(*) Mùa thu ba tháng, là thời kỳ cân bằng và hài hòa. Trời đất thay đổi rõ rệt, khí trời mát mẻ, khí đất trong sáng. Nên ngủ sớm, dậy sớm, thuận theo nhịp sinh hoạt của gà gáy. Giữ tâm hồn an tĩnh, tránh nóng giận hay lo âu để giảm bớt những tác động của khí mùa thu. Thu liễm tinh thần, để khí thu được cân bằng. Không để tâm trí lang thang bên ngoài, giữ phổi luôn trong trạng thái thanh sạch. Đây là cách sống phù hợp với khí hậu mùa thu, cũng là phương pháp nuôi dưỡng và bảo vệ sức khỏe trong mùa này.

Tóm lại, mùa thu là mùa để dưỡng sinh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.