Bọn họ vừa chiếm được Tư Châu, bề ngoài thì tuyên bố đã kiểm soát được vùng đất này, nhưng trong góc tối vẫn còn không ít "cái đinh". Những "cái đinh" này thuộc về các phe phái khác nhau, có từ Trường An, có từ bản địa Lạc Dương, cũng có từ các châu khác.
Liêu Bình Uy ở Lạc Dương đã nhiều năm, nếu lấy y làm trung tâm mà điều tra từng lớp ra ngoài, e rằng đến đầu xuân năm sau cũng chưa xong, lại rất dễ bỏ sót những kẻ tiểu tốt. Chi bằng dụ rắn ra khỏi hang, để chính bọn chúng tự mình tìm đến.
"Vậy lần này bắt được bao nhiêu rồi?" Bùi Oanh đã rõ sự tình, từ lâu hắn đã cho người giám sát Liêu Bình Uy.
Hoắc Đình Sơn cười lạnh:
"Chừng mười kẻ, trong đó nữ nhân lại chiếm đến một nửa."
Loại thủ đoạn quen dùng nữ nhân như thế này, quả thực giống hệt kẻ họ Kỷ ở Trường An.
"Tìm ra được là tốt rồi." Bùi Oanh an ủi hắn.
"Ta nghi ngờ không chỉ có mười kẻ, vẫn còn những kẻ chưa bị lôi ra. Thôi, chuyện này không cần vội." Ánh mắt Hoắc Đình Sơn trượt xuống, dừng lại trên bàn.
Hắn nhìn thấy một chiếc khay gỗ, bên trên đựng vài hạt nhỏ gần như trắng tinh.
"Phu nhân, đây là thứ gì?"
Hắn không chỉ nhìn mà còn cầm lên vài hạt.
Độ cứng không cao, dùng sức bóp có thể nghiền nát.
Bùi Oanh giải thích:
"Đây là khoáng chất kiềm tinh khiết. Hôm nay vừa được chuyển từ Dự Châu về. Trần Nguyên có phần không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-tu-hien-dai-mau-than-ta-danh-chan-tu-phuong/3743123/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.