Người kia ban đầu chỉ nhíu mày, lẩm bẩm:
"Ai thế? Chớ đẩy ta."
Quay đầu lại, hắn trông thấy một nam nhân trung niên xa lạ. Đối phương vận trường bào màu đen, dáng người cao lớn. Bên cạnh hắn là một nữ nhân đội mũ sa, dung mạo không rõ, nhưng thân hình hết sức uyển chuyển.
Trong đầu công tử lóe lên tia chớp:
"Chẳng lẽ các ngươi đã đặt chiếc du thuyền này?"
Hắn vừa mở lời, mọi người phía trước đều quay lại, ánh mắt như lửa, vẻ nhìn đầy uy nghiêm.
Thạch Thành Lỗi nghiến răng:
"Ngươi đặt sao?"
Hoắc Đình Sơn nhàn nhạt đáp:
"Ít lời thôi, tránh ra."
Đã ngang tàng ngang dọc ở Lạc Dương lâu nay, đây là lần đầu tiên có kẻ bảo hắn tránh đường, lại còn với thái độ ngạo mạn đến thế.
Đúng vậy, trong tai Thạch Thành Lỗi, giọng nói của người này đầy kiêu căng, không chút để ý đến sự hiện diện của họ.
"Ngươi từ xó xỉnh nào chui ra, dám tranh giành du thuyền của bổn công tử?" Thạch Thành Lỗi cười lạnh, "Chẳng lẽ lại là tiểu quan lại từ Trường An tới?"
Những tiểu quan lại ấy cũng chẳng biết điều. Trường An nay đã chẳng còn như trước kia, huống hồ cường long còn không đè nổi rắn địa phương. Đã đến Lạc Dương, thì nên theo quy củ của Lạc Dương.
Hừ, lần trước hai tên kia nửa mù, nay lại gặp kẻ hoàn toàn không có mắt.
Hoắc Đình Sơn hoàn toàn không để ý đến bọn họ, tâm trạng chẳng hề d.a.o động. Tuổi trẻ cuồng vọng vốn có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-tu-hien-dai-mau-than-ta-danh-chan-tu-phuong/3741009/chuong-200.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.