🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Người kia ban đầu chỉ nhíu mày, lẩm bẩm:

"Ai thế? Chớ đẩy ta."

Quay đầu lại, hắn trông thấy một nam nhân trung niên xa lạ. Đối phương vận trường bào màu đen, dáng người cao lớn. Bên cạnh hắn là một nữ nhân đội mũ sa, dung mạo không rõ, nhưng thân hình hết sức uyển chuyển.

Trong đầu công tử lóe lên tia chớp:

"Chẳng lẽ các ngươi đã đặt chiếc du thuyền này?"

Hắn vừa mở lời, mọi người phía trước đều quay lại, ánh mắt như lửa, vẻ nhìn đầy uy nghiêm.

Thạch Thành Lỗi nghiến răng:

"Ngươi đặt sao?"

Hoắc Đình Sơn nhàn nhạt đáp:

"Ít lời thôi, tránh ra."

Đã ngang tàng ngang dọc ở Lạc Dương lâu nay, đây là lần đầu tiên có kẻ bảo hắn tránh đường, lại còn với thái độ ngạo mạn đến thế.

Đúng vậy, trong tai Thạch Thành Lỗi, giọng nói của người này đầy kiêu căng, không chút để ý đến sự hiện diện của họ.

"Ngươi từ xó xỉnh nào chui ra, dám tranh giành du thuyền của bổn công tử?" Thạch Thành Lỗi cười lạnh, "Chẳng lẽ lại là tiểu quan lại từ Trường An tới?"

Những tiểu quan lại ấy cũng chẳng biết điều. Trường An nay đã chẳng còn như trước kia, huống hồ cường long còn không đè nổi rắn địa phương. Đã đến Lạc Dương, thì nên theo quy củ của Lạc Dương.

Hừ, lần trước hai tên kia nửa mù, nay lại gặp kẻ hoàn toàn không có mắt.

Hoắc Đình Sơn hoàn toàn không để ý đến bọn họ, tâm trạng chẳng hề d.a.o động. Tuổi trẻ cuồng vọng vốn có thể thông cảm, hắn cũng từng cuồng vọng hơn bọn này nhiều khi ở cái tuổi đó. Vì thế, hắn chẳng buồn đáp, chỉ lấy từ trong n.g.ự.c ra một tấm thẻ gỗ nhỏ dát vàng, ném cho người trông thuyền:

"Sắp xếp cho lên thuyền."

Thái độ ngạo mạn như thế khiến đám công tử vây quanh Thạch Thành Lỗi nổi giận đùng đùng. Tấm thẻ “Tại Thủy Nhất Phương” vừa đến tay người trông thuyền, đã bị cướp ngay.

Thạch Thành Lỗi dùng sức bẻ tấm thẻ thành hai đoạn, rồi "bốp" một tiếng ném xuống đất:

"Hôm nay, nếu ngươi bước qua ta mà lên thuyền được, bổn công tử sẽ theo họ ngươi."

Hoắc Đình Sơn nhướng mày dài, bình thản nói:



"Muốn theo họ ta? Không được đâu, loại nhi tử không ra gì như ngươi, có tặng không ta cũng không cần."

Thạch Thành Lỗi suýt nữa bị câu nói làm tức nghẹn đến vẹo cả mũi:

"Ngươi là người nhà nào? Ngươi có biết phụ thân ta là ai không? Báo tên ngươi ra!"

Hoắc Đình Sơn thấy chẳng thú vị, dời mắt đi. Mấy trò báo tên rồi đánh cho khóc lóc kêu cha gọi mẹ thế này, hắn đã chơi chán từ năm mười bốn tuổi:

"Phụ thân ngươi là ai, mẫu thân ngươi không nói cho ngươi biết à? Con nít thì lăn sang một bên. Muốn nói chuyện với ta, bảo phụ thân ngươi tự đến."

Bùi Oanh đứng bên, mày khẽ nhíu, thầm nghĩ:

"Hỏng bét rồi."

Quả nhiên, đám thiếu niên vốn đã giận dữ nay lại càng phẫn nộ, tóc tai gần như dựng ngược cả lên.

Tuổi mười mấy là cái tuổi dễ bốc đồng nhất. Thạch Thành Lỗi lập tức xắn tay áo, định tiến lên dạy dỗ đối phương. Đúng lúc ấy, một cơn gió nhẹ thổi qua, cuốn lên nửa vành mũ sa của nữ nhân.

Liễu Văn Bách, người đang định lao lên, lập tức khựng lại, ánh mắt ngẩn ngơ.

Khoảnh khắc chớp nhoáng ấy khắc sâu vào tâm trí hắn. Tấm sa mỏng như nước phất lên, lộ ra phần từ sống mũi trở xuống của nữ nhân.

Đôi môi nàng đỏ hồng như thoa son, sáng bóng đầy sức sống. Làn da trắng mịn, dưới ánh mặt trời phản chiếu một vẻ sáng ngời tinh tế, lại phảng phất sắc hồng đào khỏe khoắn.

Màng sa nhẹ phủ trên gương mặt nàng, lờ mờ hiện lên những đường nét thanh tú.

Mông lung, nhìn không rõ ràng, nhưng lại khiến người ta càng thêm ngứa ngáy trong lòng.

Ánh mắt khóe mắt của Thạch Thành Lỗi thoáng thấy Liêu Văn Bách bên cạnh đột nhiên dừng lại. Hắn đang định hỏi nguyên do, chẳng lẽ đối phương sợ rồi chăng? Lúc này lại nghe Liêu Văn Bách lên tiếng:

“Này, cô nương bên cạnh ngươi không tồi, bảo nàng hát cho chúng ta một khúc, lúc này không chừng có thể qua được.”

Hiện nay tuy không thể nói là thói quen trụy lạc đã thành phong trào, nhưng việc hào phú nuôi vũ cơ, quan lại dẫn theo mỹ nhân bên cạnh là chuyện thường thấy. Vì vậy gặp phải “tiểu quan lại” mang theo giai nhân, Liêu Văn Bách tự nhiên liền áp dụng kinh nghiệm quá khứ.

Thế nhưng lời vừa dứt, xung quanh như lập tức chìm vào tĩnh lặng.

Một cơn lạnh lẽo đáng sợ bò dọc sống lưng, Thạch Thành Lỗi bất giác rùng mình.

Lúc này nhìn lại người nam nhân trung niên cách đó vài bước, đối phương tóc đen áo bào đen, thanh hoàn thủ đao bên hông vẫn bất động. Chỉ là đường cong nơi khóe miệng mà hắn dường như vô thức nhếch lên khi nãy, giờ đây từ từ trở nên thẳng băng.

Người vẫn là người, khí thế lại hoàn toàn khác biệt.



Đôi mắt hẹp dài đen láy vốn dường như không buồn liếc nhìn bọn họ, lúc này từng chút một quét qua cả đám. Đồng tử đen thẳm khiến Thạch Thành Lỗi liên tưởng đến những khe nứt sâu hun hút dưới vách đá, nơi đó có lẽ đang ẩn náu những con rắn độc lặng lẽ, hoặc giả là dã thú ăn t.hịt to lớn nào đó.

Thạch Thành Lỗi cũng không biết vì sao, đôi chân hắn bỗng mềm nhũn. Đám thiếu niên ồn ào khi nãy giờ đây không hẹn mà cùng im như gà.

Hoắc Đình Sơn bước tới, trong ánh mắt lo lắng khó hiểu của Thạch Thành Lỗi và những người khác, hắn tung một cước đá bay Liêu Văn Bách xuống sông.

“Ào” một tiếng, nước b.ắ.n tung tóe.

Thạch Thành Lỗi cùng đám người như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, trong lòng vừa hối hận vì sao khi nãy lại bị dọa, vừa tức giận.

“Xông lên! Cho hắn biết tay…”

Lời còn chưa dứt, Thạch Thành Lỗi cũng ăn một cước, lực đạo mạnh đến mức khiến hắn cảm giác như ngũ tạng lục phủ đều lệch vị trí. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi giữa không trung, hắn nghe được một tiếng “ào” khác, nước sông nhanh chóng tràn vào mũi hắn.

Chỉ trong chớp mắt, toàn bộ đám thiếu niên ở bến đò đều bị Hoắc Đình Sơn đá xuống nước.

Trừng mắt há hốc miệng không chỉ có một mình Bùi Oanh, mà cả đám nô bộc đứng chờ bên bờ của Thạch Thành Lỗi cũng ngây ngẩn cả người.

Tên này, hắn thật sự dám hất văng hết đám công tử quyền quý nhất thành Lạc Dương sao?

Hắn quả thực không sợ sau này bị gây rắc rối à?

Hoắc Đình Sơn quay lại bên cạnh Bùi Oanh, đưa tay ôm lấy nàng, gương mặt đã khôi phục vẻ ôn hòa như trước:

“Phu nhân, chúng ta lên thuyền thôi.”

Tấm ván nối từ bến đò lên thuyền hoa đã được đặt xong, cả đám người bước lên thuyền. Bùi Oanh đứng trên boong thuyền, cúi đầu nhìn xuống, không khỏi lộ vẻ lo lắng:

“Không xảy ra án mạng đấy chứ?”

Đối với đám thiếu niên hễ mở miệng là “Ngươi biết phụ thân ta là ai không,” nàng không cần nghĩ cũng biết bọn họ chắc chắn xuất thân từ gia đình quyền thế, không chừng phụ mẫu còn giữ chức vụ quan trọng ở Lạc Dương.

Bọn họ chiếm cứ Tư Châu chưa đầy nửa năm, hơn nữa trước đó lại luôn ở Kinh Châu. Nếu kích động quan lại ở Lạc Dương tụ họp ngầm, e rằng sẽ không tốt.

Hoắc Đình Sơn đứng bên cạnh nàng, cúi đầu nhìn xuống cùng nàng, nhưng khác với vẻ lo lắng của Bùi Oanh, trong ánh mắt trầm lặng của hắn là sự lạnh lẽo không chút gợn sóng:

“Không sao, có nô bộc trông chừng.”

Còn một câu hắn không nói, c.h.ế.t thì cứ chết, c.h.ế.t cũng chẳng đáng tiếc.

Chờ đến khi Thạch Thành Lỗi khó khăn lắm mới được nô bộc trong nhà vớt lên từ dưới sông, hắn toàn thân ướt sũng, nước sông không ngừng chảy xuống từ quần áo, rất nhanh đã tụ lại thành một vũng nước nhỏ dưới chân.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.