Sa Anh hiểu ý, nhanh nhẹn đổi cách xưng hô:
“Tuân lệnh chủ tử.”
Hiện tại bọn họ đang ở trên con phố ven sông, phía bên dòng sông được trồng một hàng cây liễu thẳng tắp. Những tán lá liễu xanh mướt ngày nào giờ đây nhuốm màu vàng óng, dưới làn gió thu khẽ lay động, tựa như một tấm rèm vàng nhạt mơ hồ đang lướt qua.
Lúc này là đầu giờ Ngọ, thời điểm nhộn nhịp nhất trong ngày. Những người qua lại ngoài đường bắt đầu tìm đến các quán ăn. Các trà quán và tửu lầu không ngừng náo nhiệt bởi tiếng chào mời khách. Sự phồn hoa của Lạc Dương như trải dài ngay trước mắt.
Trước đây, Bùi Oanh cũng không phải chưa từng ra ngoài, nhưng phần lớn là theo xe đến lò luyện thép ở ngoại ô. Lúc đi sớm, nàng thường tranh thủ ngủ bù trên xe; khi về trễ, thân thể rã rời nằm bẹp trong xe, tâm trí chỉ mong sớm về đến nhà, nào còn tâm trạng mà ngắm cảnh vật bên ngoài.
Đi chơi vào giờ chính như thế này, quả thực hiếm thấy.
Hoắc Đình Sơn thấy nàng nhìn đông ngó tây, đôi mắt như không đủ dùng, không khỏi bật cười:
“Xem ra nàng ra ngoài quá ít. Ngày khác ta sẽ dẫn nàng đi dạo thêm vài lần.”
Bùi Oanh từ chối ngay:
“Cùng ngài ra ngoài phần lớn đều là bận rộn công vụ, ta tự mình đi dạo thì hơn.”
“Xong việc lần này, sẽ không còn việc gì phải lo nữa.” Hắn nói.
Bùi Oanh hết sức hoài nghi độ đáng tin của câu này. Hắn còn đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-tu-hien-dai-mau-than-ta-danh-chan-tu-phuong/3741008/chuong-199.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.