🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Sa Anh hiểu ý, nhanh nhẹn đổi cách xưng hô:

“Tuân lệnh chủ tử.”

Hiện tại bọn họ đang ở trên con phố ven sông, phía bên dòng sông được trồng một hàng cây liễu thẳng tắp. Những tán lá liễu xanh mướt ngày nào giờ đây nhuốm màu vàng óng, dưới làn gió thu khẽ lay động, tựa như một tấm rèm vàng nhạt mơ hồ đang lướt qua.

Lúc này là đầu giờ Ngọ, thời điểm nhộn nhịp nhất trong ngày. Những người qua lại ngoài đường bắt đầu tìm đến các quán ăn. Các trà quán và tửu lầu không ngừng náo nhiệt bởi tiếng chào mời khách. Sự phồn hoa của Lạc Dương như trải dài ngay trước mắt.

Trước đây, Bùi Oanh cũng không phải chưa từng ra ngoài, nhưng phần lớn là theo xe đến lò luyện thép ở ngoại ô. Lúc đi sớm, nàng thường tranh thủ ngủ bù trên xe; khi về trễ, thân thể rã rời nằm bẹp trong xe, tâm trí chỉ mong sớm về đến nhà, nào còn tâm trạng mà ngắm cảnh vật bên ngoài.

Đi chơi vào giờ chính như thế này, quả thực hiếm thấy.

Hoắc Đình Sơn thấy nàng nhìn đông ngó tây, đôi mắt như không đủ dùng, không khỏi bật cười:

“Xem ra nàng ra ngoài quá ít. Ngày khác ta sẽ dẫn nàng đi dạo thêm vài lần.”

Bùi Oanh từ chối ngay:

“Cùng ngài ra ngoài phần lớn đều là bận rộn công vụ, ta tự mình đi dạo thì hơn.”

“Xong việc lần này, sẽ không còn việc gì phải lo nữa.” Hắn nói.

Bùi Oanh hết sức hoài nghi độ đáng tin của câu này. Hắn còn đang nghĩ đến việc đánh chiếm Duyện Châu, làm sao có thể không còn việc gì để lo?

Tuy nhiên, làn gió thu mát lành thổi qua, bên trái là dòng sông lấp lánh ánh nước với những con thuyền neo đậu, bên phải là dãy cửa hiệu san sát với đủ loại phong cách, khiến tâm trạng nàng trở nên dễ chịu. Nàng lười tranh luận với hắn thêm.

Hành trình lần này là du ngoạn bên sông, cả nhóm đi bộ đến một bến đò xây dựng sát mép nước.

Nơi đây được thiết kế với một cổng vòm bằng gỗ cong hình trăng lưỡi liềm, phía trên treo tấm biển mạ vàng có khắc ba chữ ‘Tại Thủy Nhất Phương’, dưới ánh mặt trời lấp lánh tỏa sáng, toát lên vẻ xa hoa tột bậc. Phía sau bến đò là dòng sông, trên đó nổi vài chiếc thuyền hoa lớn nhỏ khác nhau.

Bến đò tụ tập vài thiếu niên, nhìn cách ăn mặc đều là con em nhà giàu có.



“Đến rồi!” Một vị công tử nhỏ tuổi phấn khích reo lên, “Mỹ nhân đến rồi!”

“Ta đã dành dụm hai tháng tiền tiêu vặt, lần này nhất định phải chiêm ngưỡng dung nhan nàng cho bằng được!”

“Sao có thể gọi là chiêm ngưỡng một mình được? Chúng ta là cùng nhau mà!”



Ban đầu, Bùi Oanh cho rằng “mỹ nhân” trong miệng bọn họ là một cô nương bán nghệ trên thuyền hoa nào đó. Rốt cuộc, từ sau khi một vị hoàng đế nào đó lập ra doanh kỹ để chăm lo đời sống quân sĩ chưa có thê thiếp, doanh kỹ mọc lên như nấm sau mưa, nơi nơi đều mở kỹ viện.

Nhưng rất nhanh, Bùi Oanh phát hiện mình đã hiểu lầm. “Mỹ nhân” trong lời bọn họ không phải cô nương, mà là một chiếc thuyền hoa quy mô lớn, trang trí cực kỳ xa hoa.

Chiếc thuyền hoa này có đến ba tầng. Tầng đầu tiên nối liền với boong tàu, so với tầng hai khá trống trải, được bao quanh bởi lan can gỗ đỏ chạm khắc tinh xảo dựng thẳng. Bên ngoài các khung cửa sổ có rèm che bằng vải dầu chống mưa có thể cuốn lên, bên trong trang trí thêm màn lụa mỏng. Nhìn từ ngoài vào, lờ mờ thấy được những bộ bàn trà tinh mỹ bày biện bên trong.

Tầng hai của thuyền hoa được thiết kế như một ngôi nhà nhỏ, kín đáo nhất trong ba tầng; tầng ba là một góc lầu bốn mái uốn cong, có thể trèo lên để ngắm cảnh.

So với những chiếc thuyền hoa khác, chiếc “Mỹ nhân” này chẳng khác nào viên ngọc sáng rực giữa dòng sông, hoặc như mỹ nhân yểu điệu che ô giấy dầu từ từ bước đến trong cơn mưa.

Thuyền hoa nhanh chóng cập bến.

Một vị công tử trẻ mặc áo dài xanh dẫn đầu bước lên, nhưng còn chưa kịp nói gì thì người làm tại bến đã nhận ra hắn, lên tiếng trước:

“Thạch công tử, thật thất lễ! Thuyền Mỹ nhân hôm nay đã được bao trọn. Chủ thuyền dặn, tiền đặt cọc của ngài sẽ được trả lại gấp ba.”

Thạch Thành Lỗi đứng ngẩn ra, sau đó bừng bừng nổi giận:

“Chuyện này là tiền bạc sao? Ngươi nghĩ ta thiếu chút tiền đó sao? Ta không quan tâm! Hôm nay cho dù là thiên vương lão tử đến, ta cũng phải lên thuyền!”

Những công tử trẻ đi cùng Thạch Thành Lỗi cũng rối rít hưởng ứng.

"Thuyền là chúng ta đặt trước, hơn nữa lần này còn hiếm khi tuân thủ quy củ của các ngươi, đã đặt cọc trước rồi, cớ gì không cho chúng ta lên?"

"Ta nói thẳng ở đây, hôm nay nếu các ngươi không cho chúng ta lên thuyền, thì chủ nhân của 'Tại Thủy Nhất Phương' sau này đừng mong làm ăn ở thành Lạc Dương nữa!"



"Ta khuyên ngươi đừng không biết điều!"

Những người này đều là khách quen, lại là bậc quý nhân, mỗi tháng ghé qua cũng gần chục lần, đám thuyền phu ở 'Tại Thủy Nhất Phương' đều nhận ra bọn họ.

Nói sao nhỉ, phụ thân của mấy vị này ở thành Lạc Dương quả thực quyền thế ngất trời.

Vị công tử Thạch Thành Lỗi cầm đầu, phụ thân chính là Thái thú của thành Lạc Dương; còn vị công tử Liêu Văn Bách, phụ thân là Đốc bưu Lạc Dương, quan viên từ Trường An - hoàng thành - phái đến, chuyên giám sát công việc của Thái thú.

Nhìn cách hai vị công tử chơi thân với nhau, có lẽ quan hệ giữa phụ thân bọn họ cũng chẳng tệ, dù một người giám sát, một người bị giám sát.

Còn mấy vị công tử đi theo, phụ thân thì là Chủ ký, thì là Công tào uyển, quan chức đều cao, hơn nữa lại gần gũi với Thái thú, vài câu nói bên tai chắc chắn không phải việc khó.

Nói tóm lại, hôm nay nhóm "nhị đại" đứng đầu thành Lạc Dương đều tụ tập ở đây.

Nếu là mọi khi, đám thuyền phu chắc chắn sẽ cung kính mời các vị công tử lên thuyền, còn cho người hầu hạ chu đáo.

Nếu có tranh chấp với hành khách khác, tất nhiên sẽ không chút do dự đứng về phía Thạch công tử, nhưng bây giờ thì...

"Thật đắc tội rồi, hôm nay thuyền ‘Mỹ Nhân’ phải đón tiếp quý khách. Đông gia đã căn dặn, ngoài việc bồi thường gấp ba lần tiền đặt cọc, về sau các công tử nếu ghé qua 'Tại Thủy Nhất Phương', có thể chọn bất cứ hoa thuyền nào, năm lần đi đều được giảm nửa giá." Đám thuyền phu cúi gập người, càng thêm cung kính.

Nhưng ngọn lửa trong lồng n.g.ự.c Thạch Thành Lỗi chẳng giảm đi chút nào: "Ta nhắc lại lần nữa, ta không thiếu bạc, cũng chẳng thèm ba lần bồi thường gì của các ngươi. Hôm nay lão tử phải lên thuyền ‘Mỹ Nhân’ này!"

Liêu Văn Bách đảo mắt: "Ai đặt thuyền ‘Mỹ Nhân’ vậy? Người cướp thuyền của chúng ta đã tới chưa? Nếu tới rồi, hôm nay bổn công tử nhất định phải đánh hắn bầm dập!"

Phía trước ầm ĩ huyên náo, Bùi Oanh đứng ở phía sau không xa, muốn không nghe thấy cũng khó.

Nàng liếc nhìn người nam nhân bên cạnh, thấy hắn vẫn giữ dáng vẻ lười nhác như lúc còn trên xe, rõ ràng không coi lời mấy tên tiểu tử kia ra gì.

Hoắc Đình Sơn thong thả bước lên phía trước, Bùi Oanh thấy thế đành đi theo.

Ban đầu bọn họ không mấy nổi bật, nhưng khi bước vào vòng vây của đám thuyền phu phía trước, nhất là lúc Hoắc Đình Sơn thản nhiên gạt một công tử đang chắn trước mặt mình sang một bên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.