🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tuy nhiên, trong lòng Bùi Oanh hiểu rất rõ, người điều khiển thanh kiếm này phải đủ tàn nhẫn và quả quyết. Kẻ do dự mềm lòng chỉ khiến kẻ khác dần nảy sinh lòng tham, muốn cướp đoạt kiếm và thay thế vị trí.

Nàng thậm chí còn sợ cả người chết, tâm lý ở nhiều mặt thua xa so với cổ nhân.

Huống hồ, nàng lớn lên trong xã hội hòa bình, được nuôi dưỡng trong tháp ngà của trường học. Sau khi tốt nghiệp, công việc của nàng cũng chỉ là dạy học và truyền tri thức, Bùi Oanh tự biết rõ mình, nàng thực sự không làm được những chuyện g.i.ế.t người không thấy m.á.u như vậy.

Chưa kể, đây không phải là chuyện một hai lần, mà phải mưu trí mỗi ngày, xoay chuyển cục diện không ngừng.

Chỉ cần đặt sai một nước cờ, không chừng sẽ mất cả bàn.

Bùi Oanh ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: "Hoắc Đình Sơn, ngài không sợ chuyện này sẽ phản tác dụng sao?"

Người này suy nghĩ nhiều, những điều hắn tính toán đều đặt trên giả thiết rằng bản thân sẽ không còn tồn tại.

Nhưng nàng, một “cổ nhân” nửa đường nhập môn, sao có thể so với kẻ sinh ra và lớn lên tại nơi này, càng không nói đến Hoắc Minh Tuấn từ nhỏ đã được bồi dưỡng làm người kế thừa. Tâm tính và thủ đoạn của y không phải thứ nàng có thể so sánh.

Nếu vì chuyện này mà khơi mào xung đột, chỉ e sẽ rất tệ.

Hoắc Đình Sơn khẽ nhíu mày, biểu cảm khó thấy, một lúc lâu không nói lời nào.

Bùi Oanh khẽ thở dài: "Không phải ngài từng nói muốn cùng ta sống đến bạc đầu sao? Cớ gì lại cân nhắc những chuyện này?"

"Đương nhiên là muốn cùng sống đến trăm tuổi." Hắn trả lời rất nhanh.

Bùi Oanh dở khóc dở cười: "Thế sao còn nhắc tới những chuyện ấy làm gì?"

Người nam nhân cố ý dùng cằm, nơi đã mọc râu mới, cọ nhẹ vào má nàng: "Nói không được sao?"

Bùi Oanh: "…"

"Năm lần một tháng phu nhân đến thư phòng xem qua đi." Hoắc Đình Sơn lần nữa điều chỉnh đề nghị.

Bùi Oanh hơi ngẩn người, không ngờ hắn vẫn chưa từ bỏ.

Hắn cầm đầu ngón tay nàng, ở góc độ nàng không nhìn thấy, đôi mắt dài hẹp của người nam nhân sâu tựa hàn đàm, chẳng thể dò đến đáy, nhưng giọng nói lại hết sức tùy ý: "Nàng cứ xem như ta bị chứng đa nghi phát tác đi."

Bùi Oanh bất lực thở dài.

"Có gì đáng lo đâu? Chỉ cần phu quân nàng còn sống một ngày, sẽ chẳng để nàng phải buồn phiền bất kỳ chuyện gì." Hắn bật cười nói.

Bùi Oanh không muốn đáp lại hắn.



Nhưng cánh tay đang vòng ngang eo nàng dần nâng lên, cuối cùng dừng ở cằm, xoay nhẹ khuôn mặt nàng sang một bên.

Nụ hôn của hắn một lần nữa rơi xuống.

...

Sau khi xác định kế hoạch vây quét Duyện Châu, Hoắc Đình Sơn nhanh chóng lập ra những kế hoạch tác chiến tiếp theo.

Đứng đầu tiên là chuẩn bị trước khi chiến đấu. Đánh thủy chiến, không thể để toàn bộ binh sĩ đều là những "chú vịt cạn", thế nên Hoắc Đình Sơn ra lệnh dứt khoát, yêu cầu các binh lính bắt đầu học bơi.

Đối với những binh sĩ đến từ U Châu, quen sống ở phương Bắc, tần suất tắm còn ít hơn người Nam, đây thực sự không phải một việc dễ dàng.

Bùi Oanh nhàn rỗi không có việc gì, cũng đến xem một lần. Cảnh tượng đó khiến nàng chỉ biết nhíu mày.

Bể bơi ở thời đại này, thực sự chỉ là một cái hồ, hoàn toàn tự nhiên, bờ hồ cỏ dại mọc um tùm.

Đám binh sĩ từng người một tập luyện bên bờ, vẫy vùng loạn xạ. Những kẻ biết bơi quý hiếm thì ra xa bờ, đến chỗ nước sâu. Hễ có kẻ gà mờ vẫy vùng đi xa quá, họ liền bơi đến kéo người trở lại bờ, tránh cho bị c.h.ế.t đuối.

Bùi Oanh đứng bên bờ quan sát nửa khắc, nhìn đến mức đau cả mắt, thốt lên:

"Hoắc Đình Sơn, thế này không được đâu, không có chút quy củ nào cả."

Hoắc Đình Sơn cũng thấy lộn xộn, nhưng trước đó hắn đã hỏi qua mấy binh sĩ biết bơi đến từ Lạc Dương, bọn họ đều bảo rằng kỹ năng này là do thuở nhỏ học được.

Cách học cụ thể chính là tập trong sông, bơi riết rồi thành quen.

Tất nhiên cũng có người thực hành thị phạm, nhưng kiểu dạy bằng cách này không thể thành công ngay lập tức. Nói thẳng ra là mắt thì có vẻ đã hiểu, nhưng tay chân lại có ý nghĩ riêng của chúng.

"Hoắc Đình Sơn, ngài cho người mang vài chiếc bầu hoặc bao tử lợn, bò, dê đến đây. Thổi hơi vào những cái bao tử ấy, chúng sẽ phồng lên và nổi trên mặt nước. Dùng dây mảnh buộc bầu hoặc bao tử vào sau lưng binh sĩ. Như thế, dù họ có ra chỗ nước sâu cũng không đến nỗi bị c.h.ế.t đuối, hiệu quả tốt hơn nhiều so với việc chỉ loay hoay ở gần bờ." Bùi Oanh suy nghĩ một lúc, lại nói: "Nếu tạm thời chưa gom đủ số bầu và bao tử, có thể dùng khúc gỗ tròn, dày để thay thế."

"Vẫn là phu nhân thông tuệ." Hoắc Đình Sơn liền cười lớn, sau đó ra lệnh cho trưởng tử đứng cạnh:

"Minh Tuấn, việc này giao cho ngươi. Trong vòng năm ngày, bất kể là bầu, bao tử hay khúc gỗ, tổng cộng phải có đủ hai ngàn cái."

Hoắc Minh Tuấn vừa từ những lời của Bùi Oanh mà tỉnh ra, lập tức nhận nhiệm vụ:

"Con nhất định không phụ kỳ vọng của phụ thân."

Một mệnh lệnh truyền xuống, bao tử lợn, bò, dê tại chợ t.hịt Lạc Dương lập tức có nơi tiêu thụ. Đồng thời, một đội binh lính do Sa Anh dẫn đầu cũng xuất quân, tiến vào rừng sâu ngoại thành Lạc Dương để đốn cây.



Từng đợt bầu và bao tử nhanh chóng được gom về.

Bên này, binh sĩ học bơi; bên kia, Hoắc Đình Sơn lại dời sự chú ý sang một việc khác.

Đánh thủy chiến, ngoài binh sĩ ra, thứ quan trọng nhất chính là chiến thuyền. Phải bắt đầu đóng thuyền thôi. Nhưng trước khi đóng, còn cần khảo sát các loại thuyền đã.

"Phu nhân, hôm nay trời trong gió mát, cùng ta dạo sông một chuyến thế nào?"

Quả đúng như Hoắc Đình Sơn nói, hôm nay trời quang mây tạnh, gió nhẹ hiu hiu, thật là một ngày thích hợp để ra ngoài du ngoạn.

Làn gió thoảng qua, hơi lay động rèm xe, từ ngoài len lỏi vào bên trong. Bùi Oanh bất giác ngây người khi cơn gió mát lành ấy lướt qua.

Nàng không kìm được mà vén rèm xe, ngó nhìn ra ngoài. Đường phố tấp nập xe ngựa, tiếng người rộn ràng. Tầm mắt kéo ra xa hơn, có thể thấy những đám cỏ nơi góc nhà đã khoác lên sắc vàng úa.

Thì ra, mùa hạ đã qua, thu về rồi.

Nàng đến thời đại này vào một buổi đầu thu năm kia. Nếu tính từ năm đó, đây đã là năm thứ ba nàng ở đây.

Bất giác, nàng đã ở lại nơi này lâu như vậy rồi.

"Phu nhân đang nhìn gì vậy?" Hôm nay Hoắc Đình Sơn không cưỡi ngựa, hắn ung dung tựa người trong xe.

Bùi Oanh đáp thật thà:

"Hóa ra đã sang mùa thu rồi, thời gian trôi thật nhanh. Thoáng chốc, ta đã ở đây gần ba năm."

Nghe nàng nhắc đến ba năm, trong lòng Hoắc Đình Sơn ngầm hiểu. Hắn khẽ cười:

"Chỉ là một ba năm thôi. Từ nay về sau, phu nhân sẽ cùng ta trải qua thật nhiều lần ba năm nữa."

Chờ qua thêm một lần ba năm nữa, hắn chắc chắn có thể khiến nàng quên đi tình nhân cũ mà nàng từng nhắc đến.

Trong lúc hai người trò chuyện, xe ngựa đã đến nơi.

Sa Anh, người đánh xe, lên tiếng:

"Đại tướng quân, chủ mẫu, đã đến."

Hoắc Đình Sơn xuống xe trước, đỡ Bùi Oanh bước xuống, sau đó dặn Sa Anh:

"Lần này xuất hành nhẹ nhàng, không cần làm lớn chuyện."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.