Tuy nhiên, trong lòng Bùi Oanh hiểu rất rõ, người điều khiển thanh kiếm này phải đủ tàn nhẫn và quả quyết. Kẻ do dự mềm lòng chỉ khiến kẻ khác dần nảy sinh lòng tham, muốn cướp đoạt kiếm và thay thế vị trí.
Nàng thậm chí còn sợ cả người chết, tâm lý ở nhiều mặt thua xa so với cổ nhân.
Huống hồ, nàng lớn lên trong xã hội hòa bình, được nuôi dưỡng trong tháp ngà của trường học. Sau khi tốt nghiệp, công việc của nàng cũng chỉ là dạy học và truyền tri thức, Bùi Oanh tự biết rõ mình, nàng thực sự không làm được những chuyện g.i.ế.t người không thấy m.á.u như vậy.
Chưa kể, đây không phải là chuyện một hai lần, mà phải mưu trí mỗi ngày, xoay chuyển cục diện không ngừng.
Chỉ cần đặt sai một nước cờ, không chừng sẽ mất cả bàn.
Bùi Oanh ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: "Hoắc Đình Sơn, ngài không sợ chuyện này sẽ phản tác dụng sao?"
Người này suy nghĩ nhiều, những điều hắn tính toán đều đặt trên giả thiết rằng bản thân sẽ không còn tồn tại.
Nhưng nàng, một “cổ nhân” nửa đường nhập môn, sao có thể so với kẻ sinh ra và lớn lên tại nơi này, càng không nói đến Hoắc Minh Tuấn từ nhỏ đã được bồi dưỡng làm người kế thừa. Tâm tính và thủ đoạn của y không phải thứ nàng có thể so sánh.
Nếu vì chuyện này mà khơi mào xung đột, chỉ e sẽ rất tệ.
Hoắc Đình Sơn khẽ nhíu mày, biểu cảm khó thấy, một lúc lâu không nói lời nào.
Bùi Oanh khẽ thở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-tu-hien-dai-mau-than-ta-danh-chan-tu-phuong/3741007/chuong-198.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.