🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Nước làm mờ mắt, Thạch Thành Lỗi chật vật lau mặt, giữa chừng chạm phải một vật lạ. Trong lòng hắn giật mình, liền kéo xuống, hóa ra trên đầu hắn vướng một chiếc lá liễu rủ xuống.

“Đáng ghét, kẻ đó dám ngông cuồng đến vậy!” Thạch Thành Lỗi giận dữ, quăng mạnh nhành liễu dài xuống đất.

Liêu Văn Bách ôm bụng đau đến không thốt nên lời, nhưng ánh mắt hung hãn rõ ràng đang nói: "Chuyện này không thể bỏ qua như vậy."

Mấy vị tiểu công tử khác cũng lần lượt được kéo lên khỏi nước. Những kẻ biết bơi thì còn đỡ, nhưng những ai không biết bơi, khi được vớt lên từ lòng sông, bụng ai nấy đều căng tròn, nằm úp xuống đất nôn thốc nôn tháo không ngừng.

“Mau đi dò hỏi xem, tiểu quan đó họ tên là gì!”

“Hôm nay trở về, ta nhất định phải nói với phụ thân, kẻ này không coi ai ra gì.”

Một gã nô bộc sắc mặt biến đổi mấy lần, nhưng nhìn đám công tử mỗi lúc một tức giận, cuối cùng đành cắn răng nói: “Công tử, vừa rồi nô tài nghe nô bộc của người đó nói, chủ nhân của hắn họ Hoắc, đến từ U Châu.”

Nói đến đây, giọng nô bộc nhỏ dần.

Thạch Thành Lỗi cùng những người khác thoáng sửng sốt, sau đó có người sắc mặt đại biến. Khuôn mặt tái nhợt vì ngâm nước giờ đây chẳng còn chút huyết sắc.

“Họ Hoắc” vốn không phải họ hiếm, nhưng khi thêm câu “đến từ U Châu”, đã đủ khiến đám người Thạch Thành Lỗi kinh hồn bạt vía.

Dẫu làm quan là việc của phụ thân họ, nhưng điều đó không có nghĩa là bọn họ chẳng biết chút gì về tình hình thời cuộc.

Tất cả đều hay tin Tư Châu đã đổi chủ. Vị Tư Châu cũ, Lý Khiếu Thiên, nay đã thành dĩ vãng. Giờ đây, người chiếm giữ Tư Châu chính là Hoắc Đình Sơn từ phương Bắc.

Mà vị Hoắc Đình Sơn này, không chỉ đơn thuần là chủ của hai châu…

Một vị tiểu công tử nuốt nước bọt, mặt mày trắng bệch như tờ giấy, “Thành Lỗi, chúng, chúng ta giờ phải làm sao?”

Thạch Thành Lỗi buồn bã đáp, “Còn làm gì được nữa, mau mau về nhà thú thật thôi.”

“Như thế sẽ bị đánh c.h.ế.t mất!”

“Ngươi nghĩ kéo dài thì có thể làm như không có gì xảy ra sao? Hơn nữa, người kia đã nói rồi, muốn nói chuyện với hắn thì phải để phụ thân chúng ta đi. Rút đầu một đao, thò đầu cũng một đao, chi bằng sớm nói rõ mọi chuyện, đừng để liên lụy đến gia đình.”

...

Không biết đám thiếu niên ấy sợ hãi ra sao, trên chiếc thuyền hoa đã rời đi, Bùi Oanh đứng trên boong thuyền một lúc, sau đó cùng Hoắc Đình Sơn vào khoang trong.



Thời cổ đại, đầu tiên xuất hiện là thuyền đánh cá của ngư dân và bè gỗ dùng để vượt sông. Về sau, qua quá trình phát triển, chiến thuyền được chế tạo để chở binh lính ra trận. Tiếp đến, chiến thuyền được cải biến và sửa đổi, từ đó xuất hiện loại thuyền hoa.

Trong thời đại này, cả thuyền hoa và chiến thuyền lớn đều chủ yếu lấy thuyền lâu làm kiểu dáng chính.

Lâu thuyền, đúng như tên gọi, là thuyền được xây dựng tầng tầng như lầu các, trên boong thuyền hoặc tầng trên cùng dựng cột buồm, lấy sức gió làm lực chính để đẩy thuyền đi.

Bùi Oanh và Hoắc Đình Sơn trước tiên đi xuống tầng đáy thuyền tham quan một vòng, rồi từ từ tiến lên từng tầng. Chiếc ‘Mỹ Nhân’ là thuyền hoa lộng lẫy nhất thành Lạc Dương, đồng thời cũng là chiếc tân tiến nhất, với nhiều kết cấu vượt trội so với các thuyền khác.

Tuy nhiên, khi lên đến tầng hai, Bùi Oanh vô tình phát hiện sắc mặt Hoắc Đình Sơn có phần khác lạ, dường như tái nhợt hơn bình thường.

“Hoắc Đình Sơn, ngài có phải say sóng rồi không?” Bùi Oanh kinh ngạc hỏi.

Người nam nhân không đáp lời.

Bùi Oanh kéo hắn đến bên cửa sổ nơi ánh sáng chiếu vào rực rỡ hơn. Ánh nắng rọi vào làm khu vực gần cửa sáng bừng lên, giúp nàng thấy rõ sắc mặt của hắn.

Quả thực so với thường ngày có phần tái nhợt hơn.

Bùi Oanh chịu thua, “Ngài không thoải mái sao lại không nói?”

“Không sao.” Hoắc Đình Sơn chỉ nhàn nhạt đáp.

Nửa chữ nàng cũng không tin, quay sang nhìn Sa Anh. Vừa định nhờ hắn ra lệnh cho người chèo thuyền cập bến, nàng chợt nhận ra sắc mặt của Sa Anh cũng tái xanh. Không rõ là vốn dĩ hắn trắng hơn Hoắc Đình Sơn hay do lý do nào khác, nhưng nhìn qua có vẻ còn tệ hơn.

Bùi Oanh: “…”

Sa Anh cố gắng đứng thẳng, nỗ lực để giọng nói mạnh mẽ: “Chủ mẫu có gì sai bảo?”

U Châu sông ngòi ít, từ trước đến nay bọn họ hành quân đánh trận đều cưỡi ngựa là chính, lần đầu di chuyển lâu trên một chiếc thuyền lớn như thế này, khó tránh khỏi không quen.

Cảm giác mơ màng choáng váng, n.g.ự.c như bị đè bởi một tảng đá lớn, dù thuyền không đung đưa quá nhiều nhưng trong bụng lại dấy lên cơn buồn nôn khó chịu.

Bùi Oanh nhìn cả hai, thở dài bất lực: “Thôi để thuyền cập bờ trước đi.”

“Không cần.” Hoắc Đình Sơn lên tiếng.



Bùi Oanh nhìn người nam nhân cố gắng chống đỡ, nửa giận nửa buồn cười: “Ngài đã thành ra thế này, không cập bờ còn đợi gì? Giờ ta đã hiểu sơ bộ cấu tạo của con thuyền, tiếp tục ở đây cũng không ích gì.”

Hoắc Đình Sơn: “Cứ đợi thêm chút nữa.”

Bùi Oanh đoán được ý định của hắn, tám phần là muốn thử giới hạn của mình.

Kết quả, Sa Anh chịu không nổi phải chạy ra nôn, còn Hoắc Đình Sơn thì không nôn nhưng sắc mặt trắng bệch như kẻ bệnh nặng. Khi ra lệnh cho thuyền viên cập bến, hắn chỉ có thể ngồi mà nói.

Bùi Oanh: “…” Quả là cứng đầu.

Sau lần đó, về đến phủ, tâm trạng của Hoắc Đình Sơn không được tốt đẹp gì.

“Ta nghe nói, nằm nghiêng sẽ giúp đỡ say sóng. Ngài thử xem sao.” Bùi Oanh đẩy hắn lên giường.

Khi nàng định đứng dậy, Hoắc Đình Sơn liền nắm lấy cổ tay nàng kéo xuống. Chiếc áo bay nhẹ, trong chớp mắt nàng đã nằm nửa người lên giường, thân mình ngã vào lòng hắn.

“Hoắc Đình Sơn!”

Hắn ôm nàng, thấp giọng cười khẽ, “Phu nhân cùng ta nghỉ một lát đi.”

Bùi Oanh không cưỡng lại được hắn. Nhưng vừa yên ổn nằm chưa lâu, bên ngoài đã có vệ binh đến bẩm báo: “Đại tướng quân, chủ mẫu, Thái thú Lạc Dương là Thạch Hướng Tùng, cùng Đốc bưu Liêu Bình Uy…”

Người bẩm báo một hàng dài chức quan, cuối cùng nói: “... và những vị công tử của họ mang theo cành gai đến đây nhận lỗi, muốn đích thân tạ tội với hai vị.”

Người nam nhân trên giường mở mắt: “Không gặp. Bảo họ quay về.”

Bùi Oanh nhíu mày: “Vậy không ổn đâu. Những quan chức vừa nêu gần như là toàn bộ trụ cột của Lạc Dương. Cho dù ngài không muốn gặp, để Minh Tuấn đi cũng được.”

Hắn nhìn nàng, không đáp. Bùi Oanh hiểu ý, biết hắn không mấy tình nguyện.

Nàng liếc hắn, giọng điệu cứng rắn hơn: “Thôi, cứ quyết như vậy đi.”

Hoắc Đình Sơn bất giác mỉm cười một cái.

Thạch Hướng Tùng là Thái thú Lạc Dương. Hôm nay, ông ta mời một số bằng hữu đến nhà chơi.

Những người trong cùng một tầng lớp mới có thể giao thiệp thân mật. Trong số những người đến dự, ngoài Đốc bưu Liêu Bình Uy, còn có các thuộc hạ của Thạch Hướng Tùng như Công tào uyển, Chủ bộ, cùng vài nhân vật thường thân quen lui tới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.