Ngược lại, chính người bên cạnh hắn lại khiến bọn họ ngơ ngẩn.
Mái tóc mây dày mượt, ánh mắt như ngọc biếc, mỹ phụ ánh nhìn lưu chuyển tựa dòng suối nơi núi xa chảy qua. Nàng búi kiểu "tụ mã kế", trên búi tóc cài một cây trâm bươm bướm đính chuỗi ngọc san hô. Những hạt ngọc đỏ thắm như m.á.u nhỏ, càng tôn thêm vẻ đẹp rực rỡ trên gương mặt như hoa sen ngọc trắng của nàng.
Khi nàng bước vào, tựa hồ căn phòng cũng sáng bừng lên, sắc xuân lan tràn khắp chốn, không khí vốn có chút ngượng ngùng lập tức trở nên thoải mái.
Hai vị tiểu thư Lôi gia vội đứng dậy hành lễ.
"Tiểu nữ Lôi gia, Lôi Kinh Tước, bái kiến Hoắc U Châu, châu mục phu nhân."
"Tiểu nữ Lôi gia, Lôi Vô Tư, bái kiến Hoắc U Châu, châu mục phu nhân."
Hai nàng đồng loạt hành lễ vạn phúc.
Hoắc Đình Sơn cất giọng nhã nhặn nói đôi câu xã giao:
"Ta cùng Lôi Dự Châu giao tình không cạn. Lần này các ngươi đến Lạc Dương, cứ coi như đến chơi nhà bá phụ, không cần quá câu nệ."
Bùi Oanh liếc trộm Hoắc Đình Sơn, lòng thầm nghi hắn đang chiếm lợi từ Lôi Dự Châu.
Theo nàng được biết, Lôi Dự Châu đã qua tứ tuần, còn người này nay chỉ vừa ba mươi mấy, chưa đến bốn mươi. Xét về tuổi tác, đáng ra phải tự xưng "thúc phụ" thay vì "bá phụ."
Hoắc Đình Sơn cũng nhìn nàng, khóe miệng thoáng ý cười.
Nụ cười đó dường như muốn nói: “Đúng là ta cố ý chiếm lợi đấy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-tu-hien-dai-mau-than-ta-danh-chan-tu-phuong/3739069/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.