🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Dưới ánh nến, ánh vàng lấp lánh cùng ngọc trai rực rỡ tỏa sáng.

Là đích nữ của Lôi Dự Châu, Lôi Kinh Tước không phải chưa từng thấy qua đồ tốt, bởi vậy, vừa nhìn đã nhận ra bộ đầu diện hoa văn mây khảm ngọc trai ánh vàng này giá trị không nhỏ.

Nói riêng về lễ gặp mặt, đối phương tuyệt đối không hề xem nhẹ nàng.

Suy nghĩ miên man, Lôi Kinh Tước bất giác hồi tưởng lại.

Khi ấy, người phụ nhân xinh đẹp lần đầu gặp gỡ, ngôn từ ôn hòa, nụ cười dịu dàng, ánh mắt nhìn nàng như dòng suối ấm áp, thật sự rất đỗi từ ái. Trong ký ức mơ hồ, mẫu thân ruột của nàng cũng từng nhìn nàng bằng ánh mắt dịu dàng như vậy.

Ngày đó, khi mẫu thân chưa qua đời, gia đình bốn người nhà nàng còn quây quần bên án trong ngày đông giá rét. Trên án, nồi canh cổ động sôi sùng sục. Trong khoảng thời gian chờ thức ăn chín, phụ thân kiểm tra bài vở của ca ca, mẫu thân cúi xuống thắt yếm ăn cho nàng, để tránh làm bẩn quần áo trong bữa ăn.

Khung cảnh ấy thật ấm áp, thế nhưng từ sau khi mẫu thân qua đời, với nàng, không còn nữa.

Ca ca, họ hàng Lôi gia như Lôi Vô Tư, ngay cả nha hoàn đều ít nhiều trách nàng sống kiểu qua loa, thậm chí có họ hàng còn châm chọc nàng là con cá đã bị phơi khô, bốc mùi hôi thối.

Chỉ có nàng tự hiểu, nếu không như thế, thì nàng còn biết làm sao? Là thân nữ nhi, nàng nhất định phải xuất giá, mà con đường ấy rất có khả năng sẽ là một cuộc hôn nhân chính trị.

Ngay từ đầu nàng đã không có cơ hội tranh đoạt, cũng không tranh nổi. Nhưng nàng là đích nữ duy nhất của phụ thân, dù có thế nào cũng không đến nỗi quá tệ.

Kế mẫu không bạc đãi nàng, nhưng cũng không thể như mẫu thân mà thương yêu hết lòng. Hai đệ đệ của nàng xa cách, ca ca thì bận rộn với việc gánh vác trọng trách từ phụ thân, càng ngày càng xa rời nàng.

Phụ thân nàng là Dự Châu mục, về sau nàng chắc chắn sẽ không gả tệ. Tuy nhiên, qua lời của Kim Lan, người vừa mới thành thân, nàng nghe nói cuộc sống sau khi kết hôn thậm chí còn tệ hơn thời làm tiểu thư trong khuê phòng.

Sau khi xuất giá phải hầu hạ phu quân, quản thúc đám thiếp ở hậu viện, hầu hạ bà bà (mẹ chồng),mà một số bà bà lại khó chiều, đặc biệt thích lập quy củ, lời nói thì luôn thâm ý châm biếm. Nếu trong nhà còn có tiểu cô (em gái của chồng) chưa gả nhưng cay nghiệt, thì càng khổ sở hơn, có chuyện gì cũng chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay.

Thật là nhàm chán vô cùng.

Nhưng tất cả những gì xảy ra trong yến tiệc hôm nay lại khiến Lôi Kinh Tước cảm thấy rất khác biệt, giống như vùng đất bị vùi lấp bởi đất cát cằn cỗi được tưới cơn mưa, bất chợt một mầm non xanh mướt vươn lên.

Bùi phu nhân dịu dàng thanh lịch, đối với thế hệ vãn bối như nàng kiên nhẫn vô cùng. Hoắc Đình Sơn tuy ít nói, nhưng ngồi bên cạnh thỉnh thoảng gắp thức ăn cho người bên cạnh, thể hiện sự quan tâm chu đáo.

Nam tử trẻ tuổi ngồi dưới tay phụ thân, khi mẫu thân và muội muội nói chuyện, liền chậm lại đũa ngọc, không nói nhiều nhưng rõ ràng lắng nghe rất chăm chú.



Hoắc tiểu thư cũng rất dễ gần, hành xử đúng mực. Buổi trưa lúc dạo quanh vườn, nàng ấy còn không kìm được mà cảm thán Nhị ca không có mặt, bỏ lỡ khung cảnh sắc hoa bừng nở đẹp đẽ.

Không khí hòa hợp đến mức khiến người ta cảm thấy thư thái, làm Lôi Kinh Tước không khỏi nhớ lại những ngày thơ ấu khi mẫu thân còn sống. Nàng hiểu rõ, gia đình như Hoắc gia, một khi đã bỏ lỡ, sau này sẽ không còn cơ hội nào nữa.

Vậy thì, nàng có nên tiếp tục buông xuôi sống qua ngày, hay là, tranh thủ một lần?

Đúng lúc này, Mạch Đông bưng vào một chiếc khay. “Tiểu thư, vừa rồi có gia nhân mang đến khay đá, nói là cuối hè nóng bức, Châu Mục phu nhân dặn đưa ít đá lạnh để tiểu thư giải nhiệt.”

Nhìn khay đá, trong lòng Lôi Kinh Tước mơ hồ đã có câu trả lời.

---

Chính phòng.

Hôm nay mệt đến rã rời, vừa trở về phòng, Bùi Oanh đã thả mình xuống trường kỷ mềm mại. Nàng cảm thấy rất mệt mỏi, mí mắt nặng trĩu, chỉ muốn nhắm lại mà ngủ. Nhưng có vài lời vẫn muốn nói với hắn:

"Hoắc Đình Sơn, ngài đã gặp nhị tiểu thư Lôi gia rồi, ngài thấy thế nào? Ngài cho rằng Minh Tuấn có khả năng ưng ý nàng không?"

Người này ánh mắt rất sắc sảo, có suy nghĩ lệch lạc hay không, Bùi Oanh tự nhận dù tu hành thêm hai mươi năm nữa cũng không sánh bằng khả năng nhìn người của hắn.

Hoắc Đình Sơn phất tay ra hiệu cho Tân Cẩm đang định bước tới lui xuống, rồi tiến lại gần trường kỷ, ngồi xuống, kéo nàng vào lòng, để nàng nằm úp trên đầu gối hắn. Hắn tháo từng món trang sức trên đầu nàng xuống, vừa thong thả nói:

"Con cháu tự có phúc của con cháu, phu nhân lo lắng làm gì."

Bùi Oanh không thể không phục, "Ngài làm phụ thân đúng là nhàn nhã thật. Con trai cưới vợ, ngài cái gì cũng không màng."

"Không phải không màng." Hoắc Đình Sơn biện minh, giọng điệu dõng dạc: "Chẳng phải ta đã làm mối, dẫn đường cho hắn, tìm cho hắn một nữ nhi Lôi gia sao?"

Bùi Oanh: "..."

Có lẽ vì nàng im lặng quá lâu, bầu không khí nghẹn ngào đầy ai oán càng thêm đậm nét. Hắn bật cười khẽ:

"Được rồi, nếu phu nhân đã hỏi, vậy ta cũng nói một câu."



Bùi Oanh nghiêng đầu liếc nhìn hắn, ý bảo hắn nói tiếp.

"Nhị tiểu thư tốt hơn Tam tiểu thư." Hoắc Đình Sơn đáp.

Bùi Oanh giật mình: "Sao ngài nói vậy? Tốt hơn ở điểm nào?"

"Tên nàng hay hơn." Hắn cười nói: "Có vài phần giống tên của phu nhân, là nhờ phu nhân ban ánh sáng."

Bùi Oanh: "..."

Bùi Oanh tức giận trách: "Hoắc Đình Sơn, ngài nghiêm túc một chút đi!"

---

Việc nhị tiểu thư Lôi gia đến, thực ra không mang đến quá nhiều thay đổi trong cuộc sống của Bùi Oanh. Nàng vẫn cùng Hoắc Đình Sơn sớm đi tối về.

Tuy nhiên, để cho lớp trẻ có thêm thời gian và cơ hội tiếp xúc, cũng để hai vị tiểu thư Lôi gia bớt phần câu nệ, từ ngày thứ hai trở đi, phu thê họ không về phủ dùng bữa tối, mà đều giải quyết bên ngoài.

Thành Lạc Dương hoa lệ, náo nhiệt, các quán ăn không thiếu.

Bùi Oanh và Hoắc Đình Sơn mỗi ngày lại thử một quán mới, nếm đủ loại hương vị khác nhau, cũng là một thú vui riêng.

Hôm nay, họ chọn một quán ăn có tiếng trong thành Lạc Dương. Nghe nói chủ quán đến từ đất Thục, món ăn tại đây thiên về vị cay, khiến Bùi Oanh khá mong chờ.

Ớt mãi đến thời Minh mới được truyền vào Trung Hoa. Ở thời chưa có ớt, những người thích vị cay đã tìm các nguyên liệu khác thay thế, như hạt tiêu vừa truyền vào Trung Nguyên không lâu, hoặc gừng, tỏi rừng và chanh tiêu bản địa.

"Hoan nghênh nhị vị quý khách. Xin hỏi hai vị muốn dùng bữa tại đại sảnh hay trong phòng riêng?" Tiểu nhị thấy khách đến, vội vàng bước tới chào đón. Khi nhìn rõ đôi nam nữ trước mặt, hắn không khỏi kinh ngạc.

Từ khi quán Thanh Dương ngày càng làm ăn phát đạt, chủ quán cố ý tăng giá món ăn để sàng lọc khách hàng, đồng thời cải tạo quán cho sang trọng hơn, hòng làm hài lòng những vị quyền quý khó tính.

Hiệu quả lập tức thấy rõ, những người dân thường với túi tiền hạn hẹp không còn ghé tới, thay vào đó là các gia đình giàu có.

Gặp quyền quý không phải lần đầu, tiểu nhị tự nhận mình có con mắt tinh tường, chỉ cần nhìn y phục, trang sức cũng có thể đoán được thân phận khách hàng. Nhưng chất liệu y phục của vị phu nhân xinh đẹp trước mặt lại là lần đầu hắn thấy, mỗi bước đi như có ánh sáng lấp lánh, mịn màng, nhịp nhàng, tựa dòng nước trong lành lặng lẽ chảy trên bề mặt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.